cô giáo Hoa, chúng ta yêu người! 1
Vừa dứt lời, dưới đài vang lên một tràng pháo tay nhiệt liệt, như để tiễn biệt một tiết học lịch sử đặc sắc vừa rồi.
Bài học về thời đại Mạt Pháp, thật không dễ giảng.
Hơn sáu ngàn năm trước, thời đại Mạt Pháp khiến cho tu tiên giới thượng cổ sụp đổ đã kéo dài suốt hai trăm năm. Trong khoảng thời gian đó, thiên địa linh khí hỗn loạn, vô số tu sĩ tẩu hỏa nhập ma mà chết, trật tự cũ sụp đổ, tu tiên giới đại loạn, sinh linh đồ thán. Hai trăm năm ấy, hơn tám phần tu sĩ đã ngã xuống, hơn chín phần môn phái hóa thành tro bụi... Cho đến sáu ngàn năm sau, cũng chưa thể khôi phục lại diện mạo ngày xưa.
Đương nhiên, chỉ nói suông như vậy thì rất khó hình dung ra được sự bi thảm của thời đại Mạt Pháp.
Để tăng tốc tiến độ, Hoa Vân đã lược bỏ rất nhiều nội dung trong giáo trình. Cuối cùng, một chương dài đến trăm trang, vốn phải chia làm ba buổi, còn kèm theo một lượng lớn bài tập về nhà, đã bị nàng biến thành buổi đọc diễn văn tưởng niệm người đã khuất.
"Viễn Nguyệt trưởng lão, Bồng Lai tổ sư, Phương Chân đạo nhân, Tiên Vân thiền sư, Minh Giang trưởng lão, Diệu Tỳ chân nhân... Liệt Dương Ma Tôn, Tử Lê Kiếm Tiên, Bắc Hà tiên tử, Đạp Tuyết chân nhân..."
Cho dù là vậy, tiết học cũng đã kéo dài hơn nửa canh giờ. Hoa Vân là một Nguyên Anh trưởng lão, nội lực thâm hậu, xem thường việc ngắt nghỉ. Có thể thấy được danh sách người chết dài đến mức nào.
Trên thực tế, phương pháp giảng bài bằng danh sách này là do Linh Kiếm phái phải bất đắc dĩ áp dụng sau nhiều năm tìm tòi. Trước kia, khi giảng về lịch sử, các trưởng lão thường dùng huyễn thuật quy mô lớn để tái hiện lại lịch sử, giúp các đệ tử có cái nhìn trực quan nhất. Nhưng đến thời đại Mạt Pháp, lịch sử bi thương và tàn khốc ấy, cho dù chỉ là tái hiện lại hình ảnh cũng sẽ tạo thành ám ảnh tâm lý rất lớn cho các đệ tử.
Đặc biệt là năm mươi năm trước, Ngũ trưởng lão phụ trách giảng dạy đã nghịch ngợm tăng thêm độ chân thật của huyễn thuật lên đến mức khiến cho học sinh sợ hãi đến mức tè ra quần. Sau buổi học ấy, ngay cả ba vị đệ tử hắc bạch đã đạt đến Hư Đan Cảnh cũng phải bò ra khỏi lớp, những đệ tử lam bạch khác càng khỏi phải nói. Từ đó về sau, Ngũ trưởng lão bị hủy bỏ tư cách giảng dạy, đồng thời, giáo trình về thời đại Mạt Pháp cũng bị cắt giảm đi rất nhiều, hủy bỏ phương pháp giảng dạy bằng huyễn thuật, nội dung giáo trình cũng cắt giảm hơn tám phần. Đến khi Hoa Vân phụ trách giảng dạy, nàng dứt khoát đơn giản hóa thành danh sách người chết, nhận được rất nhiều lời khen.
Kết thúc bài giảng, Hoa Vân vừa thu dọn bục giảng vừa nói: "Được rồi, buổi sau ta sẽ giảng cho các ngươi về chương Vạn Vật Phục Tô, cũng chính là thời đại của những anh hùng trong thời đại Thần Hi, hi vọng mọi người đến lớp đúng giờ. Về phần bài tập của buổi học hôm nay... ta sẽ không giao, chỉ cần các ngươi về nhà xem trước bài mới là được. Vậy thì, hẹn gặp lại!"
Hoa Vân giảng bài xong, liền rời đi trong tiếng hoan hô và vỗ tay của các học sinh.
Buổi học sáng đến đây là kết thúc, các đệ tử trong lớp chia nhóm rời đi. Các đệ tử lam bạch phần lớn quay về Tiêu Dao phong, còn các đệ tử hắc bạch thì tranh thủ thời gian trước bữa trưa, người thì ngồi thiền, người thì tìm người khác luận bàn.
Còn Vương Lục, thân là chân truyền hồng bạch, hắn chẳng thấy thú vị gì khi ở đây. Tuy nhờ phúc của sư phụ mà có được một tấm phiếu cơm dài hạn ở Phiêu Miểu phong, có thể đến đây ăn chực bất cứ lúc nào, nhưng một chân truyền lại suốt ngày đến Phiêu Miểu phong ăn chực, chuyện này là độc nhất vô nhị ở Linh Kiếm phái, vì vậy hắn rất được chú ý. Mỗi lần đến giờ cơm, hắn đều bị người khác vây xem như một con vật hiếm, cho dù da mặt dày như Vương Lục, hắn cũng cảm thấy áp lực.
Huống chi, nhà ăn của Phiêu Miểu phong rất có tiếng, nhiều năm trước, vị đầu bếp ở đây như có thù oán với các đệ tử, quanh năm suốt tháng đều chế biến những nguyên liệu tiên gia quý hiếm thành ra thứ giống như thức ăn cho chó vậy. Khi các đệ tử hỏi nguyên do, gã chỉ nói là vì muốn đảm bảo dinh dưỡng, khiến cho người người oán trách.
Còn đáng xấu hổ hơn là, năm ngoái, Phong chủ Phiêu Miểu phong - Lưu Hiển quyết tâm chỉnh đốn lại nhà ăn, cải thiện bữa ăn cho các đệ tử. Không biết bị ai xúi giục, y quyết định cải cách, lấy sáng tạo làm mục tiêu, tin vào câu "hòa thượng đến từ phương xa tụng kinh hay", bỏ ra một số tiền lớn để thuê một vị đầu bếp nổi tiếng đến từ Tây Di đại lục, nghe nói là muốn mang đến cho Phiêu Miểu phong những món ăn mang phong cách Tây phương. Vị đầu bếp này rất chuyên nghiệp, ngày đầu tiên đến Linh Kiếm phái, sau khi biết Chưởng môn ở tại Tinh Thần phong, gã liền trổ tài nấu nướng, sáng tạo ra một món ăn có tên là "Ngưỡng Vọng Tinh Không", xem như lễ vật ra mắt. Món ăn này là hình ảnh hơn mười cái đầu cá chết bị cắm vào một cái bánh nướng, trông đến rợn người.
Đăng bởi | Athox |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 113 |