Tuyệt vực Thần Tẫn sơn (1)
Hồ Đằng Giáp cả kinh đến tóc gáy dựng đứng, liều lĩnh chạy về phía xa xa, nhưng con cự thú ăn hết Đại Dị Hoang Hổ trong bóng tối cũng không thỏa mãn, từ dưới người Hồ Đằng Giáp quỷ dị vươn ra một cái đuôi rắn tráng kiện, tùy ý cuốn một cái, đã xoắn Tiên giáp trên người y nát bấy.
Hồ Đằng Giáp kêu thảm thiết một tiếng, dốc hết toàn lực chỉ huy chiến thuyền nặng nề nện về phía cái miệng lớn trong bóng tối. Dù sao y cũng đã lịch lãm nhiều năm ở chiến trường Hoàng Đài Bảo, biết chỗ yếu hại ở nơi nào.
Nhưng một tiếng rắc rắc, chiến thuyền khổng lồ bị phản chấn đi ra ngoài, kim quang bốc loạn tỏa ra chung quanh, đúng là bị thương không nhẹ!
Mà trong bóng tối, có một bóng đen thật lớn nặng nề lay động một chút, sau đó lui về phía sâu trong bóng tối hơn. Đuôi rắn khổng lồ cuốn theo Hồ Đằng Giáp, cũng theo đó lặng lẽ lui vào trong bóng tối.
Đuôi rắn nhẹ nhàng thu lại, toàn thân Hồ Đằng Giáp bốp bốp một trận, toàn bộ xương cốt vỡ vụn, hồn phách cũng bị đẩy ra ngoài. Trên vảy rắn có từng cây gai ngược, loại độc đen kịt tà dị đâm vào trong hồn phách, linh quang hồn phách nhanh chóng dập tắt.
Tống Chinh và Vương Cửu liếc nhau, trong mắt đều hoảng sợ. Ma quái trong bóng tối đã đi xa, nhưng hai người rất lâu cũng không dám nhúc nhích.
Phó tổng binh Hồ Đằng Giáp, thực lực so với Hổ Kiêu Binh cũng chỉ kém một đường mà thôi, ngay cả y cũng dễ dàng chết ở trong tuyệt vực này! Đối với nơi này mà nói, tu sĩ Nhân loại thật sự chỉ là thức ăn cùng phân bón mà thôi.
Tống Chinh cảm giác trong miệng khô ráo, cả người gần như tuyệt vọng khó chịu vô cùng. Hồ Đằng Giáp là cấp trên của hắn, nhưng hắn và Vương Cửu hoàn toàn không nghĩ tới muốn đi "cứu người", cũng không có nửa điểm cảm giác áy náy, cục diện như vậy, lao ra chính là chịu chết.
Vương Cửu nhìn về phía Tống Chinh: "Thư sinh, chúng ta, chúng ta làm sao bây giờ?"
Tống Chinh suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng vẫy tay với gã: "Đi theo ta."
Hai người hóp lưng như mèo, lặng lẽ đi tới chiến trường vừa rồi, trên một mảnh cát sỏi còn lưu lại máu tươi Hồ Đằng Giáp phun ra, hai người nhìn thấy mà giật mình.
Chung quanh lưu lại khí tức đáng sợ của con cự thú kia, đứng ở chỗ này liền làm cho người ta run sợ, Tống Chinh ép buộc mình trấn định lại, ở bốn phía tìm kiếm một phen, hắn thấy được một khối cự thạch trên phương hướng cự thú rời đi, mang theo Vương Cửu sờ qua.
Vòng qua cự thạch hai vòng, Tống Chinh thất vọng không thu hoạch được gì. Nhưng cách tảng đá không xa có một cây Thiết Chu mộc. Loại đại thụ kỳ lạ này chỉ sinh trưởng trong tuyệt vực, mười năm cũng không dài hơn một ngón tay, thân cây cứng rắn như sắt mà cũng đen như sắt.
Gốc Thiết Chu mộc này tầm một người ôm chặt, vỏ cây giống như sắt thép bị cắt một khối lớn, hẳn là lúc cự thú kia rời đi cọ rớt. Ở nơi chỗ vỏ cây bị hư hỏng, Tống Chinh có phát hiện.
Vương Cửu cũng thấy được: "Đây là vảy của cự thú kia?"
Gã đưa tay muốn lấy, nhưng Tống Chinh vội vàng ngăn gã lại: "Có độc!" Vương Cửu lập tức run rẩy, nhớ tới thảm trạng vừa rồi của Hồ Đằng Giáp, vội vàng rụt trở về.
Tống Chinh dùng một thanh đao nhỏ phí sức cạy một khối vảy vỡ ra, dùng dây thừng cột lấy rồi xách trên tay.
Trên lân phiến còn có khí tức cự thú, Tống Chinh thở phào nhẹ nhõm, nói: "Trong thời gian ngắn chắc hẳn có thể xua đuổi rất nhiều hoang thú."
Vương Cửu giơ ngón tay cái lên: "Vẫn là ngươi thông minh."
Tống Chinh lại không có gì cao hứng, hắn chỉ vào một phương hướng: "Chiếc chiến thuyền kia hình như rơi ở bên kia, chúng ta đi qua thử vận khí." Nếu như có thể đạt được một kiện pháp khí cửu giai, cho dù hai người hợp lực cũng thi triển không được mấy lần, nhưng ít nhất có thêm một loại thủ đoạn tự bảo vệ mình dưới đáy hòm.
Ánh mắt Vương Cửu sáng lên: "Được."
Hai người chỉ nhớ rõ một phương hướng đại khái, cẩn thận từng li từng tí xuyên qua trong bóng đêm nguy hiểm, vượt qua một ngọn núi, may mắn không gặp phải nguy hiểm gì, sau khi vòng qua mấy khối cự thạch, đến phía trước một mảnh rừng cây nhỏ, có một mảnh kim quang lóe lên.
"Ở đó."
Vương Cửu vừa định bước ra, bỗng nhiên mặt đất dưới chân run rẩy.
Tống Chinh thầm kêu một tiếng "Không tốt", lôi kéo Vương Cửu nhanh chóng lui về phía sau. Nhưng không đợi bọn họ lui về, mặt đất dưới chân bỗng nhiên nứt ra, một bên dâng cao, hai người kinh hô thảm thiết ngã xuống.
Tu vi của bọn họ vẫn không cách nào phi độn,
Rơi xuống cực nhanh, Vương Cửu chỉ kịp kéo Tống Chinh lót trên người mình, phía dưới một mảnh đen kịt, không biết rốt cuộc sâu bao nhiêu, bùn cát đá vụn cùng rơi xuống, oanh một tiếng hai người nặng nề ngã trên mặt đất.
Thân hình mập mạp của Vương Cửu co rút lại một cái, giảm xóc cho Tống Chinh, hai người lại cùng nhau bật lên, lúc này lực trùng kích sẽ nhỏ hơn rất nhiều, hắn một mình đứng trên mặt đất, Vương Cửu bị đập một hơi không thở nổi, lộn vài vòng trên mặt đất mới dừng lại.
Tống Chinh vội vàng đi qua: "Mập mạp, mập mạp ngươi không sao chứ?"
"Khụ khụ khụ..." Trong lúc Tống Chinh lay động, Vương Cửu rốt cục ho khan kịch liệt một trận, khoát tay nói: "Cũng may, không chết được. Thật là đau quá..."
Tiếng nổ lớn liên miên không dứt giống như sấm sét truyền đến, trong một mảnh rừng cây nhỏ lóe ra kim quang, đã càng lên càng cao, phân tách hoàn toàn với ngọn núi chung quanh.
Dưới ánh trăng, Tống Chinh nhìn thấy một con quái vật khổng lồ đang run rẩy thân thể đứng lên, cao như núi, một mảnh rừng cây nhỏ kia vừa vặn ở trên đỉnh đầu nó.
Nó run lên một chút thân thể, ba cái chân to lớn chống đỡ, còn cao hơn một nửa so với núi lớn chung quanh!
Tống Chinh run rẩy: "Tam Túc Thiềm Hoàng!"
Về loại hoang thú siêu cửu giai này, có thể nói tất cả người ở biên cương Tái Bắc đều quen thuộc, có các loại truyền thuyết đáng sợ có liên quan đến nó lưu truyền ở Bắc cảnh.
Loại cự thú này thích ngủ say, cho nên thọ nguyên cực dài. Có truyền thuyết từng có cự phú Bắc địa là Thẩm gia, có trọng bảo gia truyền Pháp Hoa Kiếm, các đời gia chủ mang theo bên người, có thể bảo vệ một nhà bình an gia nghiệp hưng thịnh. Thẩm gia phồn vinh ba đời, cho đến gia chủ đời thứ tư, vào núi gặp cự thú há mồm nuốt, toàn bộ đoàn xe cùng hơn mười Đại tu đều vào trong bụng, gia chủ đời thứ tư một mình thoát ra được, nhưng chí bảo Pháp Hoa kiếm bị thất lạc.
Thẩm gia từ đó vận rủi lên đầu, không mấy năm sau gia nghiệp khổng lồ tan thành mây khói, sau đó lại càng nước sông ngày một cạn. Mấy chục đời sau, hậu nhân Thẩm gia đã trở thành tiều phu, mỗi ngày chặt củi buôn bán kiếm sống.
Chợt có một ngày, tiều phu đang ở trong rừng chặt gỗ, đột nhiên gặp phải núi lở, vốn là cự thú hóa thành ngọn núi, trên đó cây cối tươi tốt, tiều phu cũng từng ở trên đó chặt cây.
Cự thú phun sương, hóa Thần mà đi. Chờ nó rời đi chợt có một vật rơi vào trước mặt tiều phu, tiều phu sau khi rửa sạch sẽ, giật mình phát hiện đúng là chí bảo Pháp Hoa kiếm tổ truyền, đến lúc này đã qua gần ngàn năm! Tiều phu nhớ lại vinh quang tổ tiên, tay cầm Pháp Hoa kiếm không khỏi rơi lệ.
Còn có truyền thuyết khác, trong bụng cự quái này thật lớn, tựa như động thiên thế giới.
Truyền thuyết kể rằng ở một thế giới đại loạn nào đó, biên cảnh gặp đại họa, phương viên ngàn dặm không có thu hoạch, Thái Thú một đêm vội vàng bạc tóc. Quân úy thành này chính là kỳ tài một đời, nghe nói trong tuyệt vực phụ cận có Tam Túc Thiềm Hoàng lui tới, nghĩ đến tập tính thú này, thường thường thích cắn nuốt trắng trợn một phen sau đó dự trữ trong cơ thể, tiếp theo lâm vào ngủ say, mấy trăm năm không ăn.
Vì thế hắn ta một mình tiến vào tuyệt vực, liều mạng chém giết Tam Túc Thiềm Hoàng, lại ở trong bụng nó phát hiện mấy tòa kho thóc, cùng với trân bảo như núi.
Sau đó Thái Thú mở kho cứu trợ thiên tai, thu nạp lưu dân, lấy trân bảo như núi khởi binh tranh giành thiên hạ.
Vị Thái Thú này chính là Thái tổ của Hồng Vũ Thiên Triều sau này, mà vị quân úy kia, chính là "Thiên Sư quân thần" một tay nâng Thái tổ lên ngôi vị Hoàng đế, sau đó treo ấn đi vân du thiên hạ, lưu lại rất nhiều truyền thuyết.
Đăng bởi | Jiho0612 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 5 |