KỲ NHÔNG BÁ VƯƠNG
Ước chừng sau một chén trà, Trần Uyển bị mực nước nhanh chóng dâng lên cao, khiến cho nàng không ngừng bước lùi về phía sau, trong lòng nàng ôm theo tấm da bạch viên thú cùng trường kiếm bằng đồng của Viên Minh, cả người lùi lại đã chạm lưng lên vách đá.
Lúc này nước sông đã tràn đầy toàn bộ động quật, mực nước cũng đã dâng tới thắt lưng của Trần Uyển.
Trong lòng nàng đã từ lo lắng, chuyển thành tuyệt vọng, không thể không toát ra một cái suy nghĩ:
"Ta sao lại ngốc như vậy chứ, hắn sẽ không trở về..."
Tên kia dù sao cũng chỉ là một thú nô lông xù, mặc dù không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thật sự tìm được đường sống, cũng không có khả năng mạo hiểm trở về cứu nàng, dù sao hai người cũng không thân không quen, chẳng qua cũng chỉ là bình thủy tương phùng.
Buồn cười hơn nữa, là khi nàng nhìn thấy hắn rời đi, đã để lại da thú cùng với trường kiếm, lúc ấy nàng còn cảm thấy một sự an tâm khó tả.
Ngay khi Trần Uyển đang tự oán hận, mặt nước trước người nàng đột nhiên có sóng biển dâng lên, một bóng người đen kịt đột nhiên xuất hiện, phát ra một loạt tiếng thở dốc "hít hà".
Nàng thiếu chút nữa không nhịn được, mà hướng người nọ phát ra một chiêu Hỏa Cầu Thuật.
Đợi nhìn thấy rõ, đó chính là một con cóc hình người xấu xí vô cùng, nàng đột nhiên có chút kích động, hốc mắt đều ướt át.
Viên Minh trở về, cũng cảm thấy kinh ngạc khi thấy tình trạng ở chỗ này, mở miệng nói:
"Xem ra là lũ quét bộc phát, thiếu chút nữa tìm không thấy vị trí của ngươi rồi. ”
"Sao rồi, tìm được lối ra chưa?" Trần Uyển vội vàng hỏi.
"Đường nước ngầm dưới lòng đất còn dài hơn ta nghĩ nhiều, ta bơi hồi lâu cũng không thể đến được lối ra." Viên Minh lắc đầu, thở hổn hển nói.
Trần Uyển nhất thời sắc mặt cứng đờ, tâm như tro tàn.
"Nhưng ta, phía trước ta tìm được một cái hang động, không gian so với nơi này lớn hơn không ít, tạm thời sẽ không bị ngập đâu, chúng ta có thể đi sang bên kia tạm nghỉ ngơi, sau khi thở một chút, lại tiếp tục đi xuống hạ lưu tìm đường ra." Viên Minh hít sâu một hơi, thay đổi giọng điệu, nói.
"Chỉ còn cách thử một lần thôi." Trần Uyển đối với hành động thở hổn hển của Viên Minh có chút không nói thành lời.
Nhìn thấy mực nước dần dần dâng lên tới vị trí ngực, một khắc này nàng cũng không muốn ngây người thêm nữa.
"Một hơi của ngươi, có thể duy trì bao lâu?" Viên Minh hỏi.
"Ta chưa từng tu hành thủy pháp, nhiều nhất chỉ có thể duy trì nửa khắc thời gian." Trần Uyển suy nghĩ một chút, rồi nói.
Giờ phút này, nàng vô cùng hối hận, không nên bởi vì mình là đệ tử Hỏa Luyện Đường, nên dã xem thường đối với thủy pháp, cũng may đệ tử Hỏa Luyện Đường, bởi vì cần phải có thời gian dài để luyện phôi, nên đối với hơi thở cũng có yêu cầu nhất định, cho nên khí tức của nàng không tính là yếu.
"Nửa khắc thời gian.., không dư, không thiếu, coi như vừa đủ, đợi lát nữa ngươi nằm trên lưng ta, ta mang theo ngươi lặn xuống." Viên Minh hơi cân nhắc, nói.
Trần Uyển nghe vậy, nhìn thoáng qua phía sau lưng Viên Minh toàn những mụn cóc màu đen, mặt lộ ra vẻ do dự.
"Với tốc độ của ngươi, không có ta mang theo, thời gian nửa khắc tuyệt đối không bơi được sang bên kia đâu." Viên Minh nhìn nàng một cái, hờ hững nói.
Trần Uyển hít sâu một hơi, gật gật đầu.
Nàng một tay cầm da bạch viên thú cùng trường kiếm bằng đồng của Viên Minh, một tay chịu cái cảm giác không thoải mái khoác lên vai Viên Minh.
"Hít sâu một hơi." Viên Minh dặn dò một tiếng.
Trần Uyển lập tức làm theo.
Trong nháy mắt sau đó, thân thể Viên Minh đột nhiên trầm xuống dưới, mang theo thân thể Trần Uyển mạnh mẽ ngâm vào trong nước.
Hai chân Viên Minh lật ra ngoài, ra sức đạp một cái, sau đó thu hồi hai chân kẹp lại, thân thể liền theo phương hướng nước chảy đột nhiên vọt ra, lập tức bơi ra xa bảy tám trượng.
Khi đi tới mép động quật, nước sông càng chảy siết tạo thành lực cản, tràn vào bên trong động.
Viên Minh không dừng lại chút nào, mang theo Trần Uyển tiến vào trong đó, ra sức hướng về phía hạ lưu thực hiện động tác bơi ếch mà đi.
Trong động quật, một mảnh đen kịn.
Hai mắt Trần Uyển nhắm nghiền, bên tai chỉ có tiếng nước chảy nặng nề, tim nàng không khỏi đập nhanh hơn, bàn tay nắm trên vai Viên Minh không tự chủ được siết chặt vài phần, thân thể cũng theo bản năng dán sát vào lưng Viên Minh.
Viên Minh cảm nhận được sự khẩn trương của Trần Uyển phía sau, chỉ có thể dùng tay chân, rất nhanh hướng về phía hạ lưu.
Ước chừng thời gian uống hết một chén qua đi, Trần Uyển dần dần thích ứng với cảm giác lạnh như băng dưới nước, nhịn không được nữa, mà mở hai mắt ra.
Nhưng mà, trong nước tối đen như mực cái gì cũng nhìn không rõ, chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được vách đá bao phủ trên dưới trái phải, làm cho người ta sinh ra cảm giác sợ hãi u bế.
Nhìn một hồi, nàng liền nhắm hai mắt lại, như thế này ngược lại có thể dễ chịu hơn một chút.
Nhưng đúng lúc này, nàng bỗng nhiên cảm giác gót chân chạm vào thứ gì đó.
Nhưng mà, nàng vốn từ đầu đã không chuyển động gì hết, cũng không có động tác đạp hay đá gì cả, căn bản không có khả năng đụng phải thứ gì ngoại trừ nước ra.
Nói như vậy, cũng chỉ có thứ gì đó, đang đuổi theo đụng vào nàng.
"Trong sông ngầm này có cá sao?" Trần Uyển nghi hoặc, thầm nghĩ.
Nhưng còn không đợi nàng suy nghĩ rõ ràng, thì cái loại cảm giác chạm vào này, lần thứ hai lại kéo tới, hơn nữa lực lượng so với lúc trước lớn hơn rất nhiều.
Nhận thấy có gì đó không đúng, Trần Uyển lập tức mở hai mắt ra, quay đầu nhìn về phía sau.
Vừa nhìn lại, đã khiến cho nàng ta hoảng sợ đến giật mình, thiếu chút nữa nhịn không được mà há miệng la lên rồi, nàng dùng tay ra sức bấu lấy Viên Minh một cái.
Chỉ thấy trong dòng sông u ám phía sau, rõ ràng lại xuất hiện một cái bóng đen thật lớn, nhìn thế nào cũng không giống một con cá.
Trần Uyển áp chế nỗi sợ hãi xuống, cầm lấy da thú cũng với trường kiếm bằng đồng, dùng sức vỗ vỗ lên lưng Viên Minh.
Viên Minh lập tức cũng phản ứng lại, nghĩ là đã xảy ra chuyện, hắn lắc lắc cổ quay đầu lại, muốn nhìn xem đã xảy ra vấn đề gì, kết quả chợt nghe phía sau truyền đến một loạt tiếng khóc "oa oa".
Thanh âm kia có chút giống trẻ con, trong dòng nước truyền đến, rõ ràng vô cùng, truyền vào trong tai của hắn.
Nếu không phải hắn khoác da thú cóc, giờ phút này tất nhiên cả người tóc gáy dựng thẳng lên, sóng lưng nổi dầy da gà.
Đúng lúc này, Trần Uyển đem da thú Bạch Viên và trường kiếm bằng đồng đè dưới thân, pháp lực trong cơ thể vận chuyển, giơ tay vung về phía sau.
Lòng bàn tay nàng lúc này sáng lên một mảnh ánh sáng hồng mờ mờ, chiếu sáng ba phần nước phía sau.
Trong ánh sáng u ám, nàng nhìn thấy một khuôn mặt màu trắng thật lớn nhưng bị đè bẹp, miệng nhếch lên, chiếm cứ một phần ba diện tích toàn bộ khuôn mặt, hai con ngươi màu đen như hạt đậu, chiếm cứ vị trí cực nhỏ, mọc ở hai bên má.
Nàng đã sợ đến mức kêu "Oa" lên một tiếng kinh hãi, bị sặc một ngụm nước vào cổ họng, trong nháy mắt hơi thở bị rối loạn.
Khuôn mặt trắng thảm kia tựa hồ cũng bị giật mình, tiếng khóc "oa oa" càng thêm dồn dập, trên gương mặt màu trắng bỗng nhiên nổi lên vết nám đỏ đen, mở ra miệng to đỏ như máu, hướng hai người Viên Minh cắn tới.
Trong nháy mắt khi Viên minh cũng đang quay đầu lại, thấy rõ diện mạo của thứ kia, trong lòng thầm hô một tiếng:
"Kỳ nhông Bá Vương? ”
Lúc này hai chân hắn đạp mạnh một cái, ra sức bơi về phía trước, tốc độ đột nhiên tăng lên, kéo dài khoảng cách với quỷ vật kia.
Nhưng mà, tiếng "oe oe" phía sau vang lên, hung thú nghi ngờ là kỳ nhông bá vương kia lại không muốn buông tha bọn họ, hướng hai người mãnh liệt đuổi theo.
Trần Uyển trong lúc kinh hãi, đã rối loạn, năm ngón tay gắt gao bám vào lưng Viên Minh, móng tay nhúng sâu vào trong làn da của hắn, trong miệng cũng đã sặc vài ngụm nước sông lạnh lẽo.
Đúng lúc này, mắt cá chân của nàng đột nhiên truyền đến một trận đau rát, quay đầu nhìn lại, mới phát hiện đã ở trong miệng quái vật giống hình người kia, lại có thể phun ra chất nhầy đỏ thẫm giống như nham thạch nóng chảy.
Chất nhầy dính vào mắt cá chân, liền ăn mòn y phục của nàng thành một lỗ lớn, ngay cả da cũng bị bỏng.
Bất quá, cũng chính là trong cơn đau đớn kịch liệt này, đã kích phát ý chí chiến đấu của Trần Uyển, đã làm cho nàng từ trong kinh hoảng mà tỉnh ngộ lại, nàng tìm kiếm trong tay áo của mình sờ sờ một cái, lại xuất ra một quả Xích Hỏa Lôi.
Nhưng ngay khi nàng muốn ném ra, lại nghĩ đến một màn lúc trước bị Hỏa Mãng truy kích ở địa động, nếu là ở chỗ này ném ra Xích Hỏa Lôi, có thể nổ chết hung thú kia hay không thì chưa biết được, chỉ riêng sức trùng kích từ sóng nước cũng có thể chấn động hai người bọn họ.
Nếu động quật lần thứ hai sụp đổ nữa, vậy thì bọn họ ngay cả toàn thi thể cũng không chắc giữ được, mà sẽ hợp táng ngay tức thì.
Trần Uyển trong lòng buồn bực không thôi, nhưng ở trong nước này, pháp thuật hỏa tinh của nàng bị hạn chế rât lớn, ngay cả Hỏa Cầu Thuật cũng không thể thi triển.
Đang lúc nàng do dự, chợt thấy tốc độ viên Minh dưới thân chậm lại, một tay đặt lên vách đá.
"Hắn muốn làm gì vậy?"
Trong chớp mắt tiếp theo, trên vách đá phía sau bọn họ, bỗng nhiên hai bên trái phải đồng thời co một vầng sáng màu xanh lóe lên, hai cây gai gỗ bén nhọn dài hai thước từ giữa đột ngột đâm ra.
"Mộc Thứ Thuật." Trần Uyển kinh ngạc, không nghĩ tới thú nô lông xù này còn có thể thi triển thuật pháp.
Kỳ nhông bá vương bị gai gỗ đâm trúng, trên người xẹt ra một vết cắt thật dài, máu tươi đỏ thẫm liền chảy xuôi ra.
Nó đau đớn, hung tính đại phát, há miệng đột nhiên phun ra, một khối chất nhầy đỏ thẫm đột nhiên phụt ra, hướng bao trùm trên người Trần Uyển mà đến.
Nếu bị đánh trúng, nửa tấm lưng của nàng chỉ sợ đều sẽ bị ăn mòn phá hủy.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, tay Trần Uyển đang nắm trên vai Viên Minh đột nhiên bị một phen giữ lại, ngay sau đó bị kéo về phía trước, thân thể của nàng liền từ bả vai hắn bị ném ra ngoài.
Khối nhầy đỏ thẫm nhất thời rơi vào sau lưng Viên Minh, phát ra một loạt tiếng "tê tê".
Viên Minh cố nén đau nhức, vọt về phía trước, bơi đến bên cạnh Trần Uyển, một tay rút trường kiếm bằng đồng từ trong tay nàng ra, một tay đẩy mông mượt mà của nàng, đưa nàng đẩy ra bên ngoài.
Ngay sau đó, Viên Minh đột nhiên xoay người, rót pháp lực vào Thanh Ngư Kiếm đang nắm trong tay, bổ xuống một kiếm về phía con kỳ nhông bá vương đang truy kích kia.
“Rào" một tiếng
Chỉ thấy quang mang trên Thanh Ngư kiếm sáng ngời, lực lượng cường đại trực tiếp tách dòng nước ra, bổ thẳng vào mặt con Kỳ nhông bá vương.
Một tiếng tru thảm thiết phía sau vang lên, đồng thời trên mặt bị đứt ra một vệt máu, trong miệng kỳ nhông lại phun ra số lượng lớn nộc đọc, hướng Viên Minh bắn nhanh tới.
Viên Minh xoay người chạy trốn, đồng thời trên lưng đen kịt của hắn, bỗng nhiên cũng phun ra một đạo nọc độc màu đen, sau khi tán vào trong nước, từng đống nhỏ nhóm thành một mảng, hướng con kỳ nhong bá vương vọt tới.
Hai loại nọc độc trộn lẫn một chỗ, đọc cóc cùng với đọc của kỳ nhông đối đầu với nhau.
Viên Minh thì nhân cơ hội ra sức bơi về phía trước, đồng thời đuổi theo Trần Uyển, một tay ôm nàng vào trong ngực, hai chân ra sức đạp nhanh, mang theo nàng điên cuồng bơi về phía trước.
Phía sau, Kỳ nhông bá vương xông vào khu vực có nọc độc hỗn hợp, nước chảy nơi đó nhất thời sôi trào lên.
Hai loại độc dịch sau khi hỗn hợp lại hình thành một loại độc tố, dĩ nhiên là nó cũng không cách nào ngăn cản.
Kỳ nhông bá vương nhất thời kêu thảm thiết liên tục, không có khả năng truy kích hai người nữa.
Trải qua lần giao thủ này, thể lực hai người Viên Minh bị tiêu hao không ít, khí tức cũng bị rối loạn, có thể chống đỡ đến chỗ hang động kia hay không, nhất thời liền không rõ.
Đăng bởi | caominhthienkg90 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 5 |