HỒ LỰC
Ngay khi Viên Minh cơ hồ lâm vào tuyệt vọng, thanh âm kia rốt cục lại truyền đến, vẫn như trước, trực tiếp vang lên trong đầu hắn:
"Một tên ngu ngốc”
"Đông nhen...vương" Viên Minh trong lòng mừng rỡ, nhưng thanh âm phát ra đã hoàn toàn biến dạng.
Lại là một hồi trầm mặc dài dằng dặc, thanh âm kia lại từ trong đầu Viên Minh vang lên.
"Lúc trước ngươi... Đã bị trúng độc, còn bây giờ... Thi liệt nhập thể, hai loại độc tính tương kích, ngươi khó sống rồi.”
Thanh âm kia vẫn chỉ quanh quẩn trong đầu hắn như trước, Viên Minh mãi đến lúc này mới chú ý đến giọng nói này thuộc về một nữ tử, âm sắc có chút thanh tao dễ nghe.
Viên Minh nghe xong, đang muốn nói tiếp, nhưng bây giờ đã không thể lên tiếng được nữa rồi.
"Ta có thể... Cứu ngươi, nhưng... Sau đó, ngươi giúp ta một chuyện." Thanh âm kia lại vang lên, so với lúc trước tựa hồ mạch lạc một chút.
Có cảm giác như thể họ đang cố gắng học cách nói chuyện và dần dần trở nên quen thuộc.
"Ừm..." Viên Minh vừa mơ hồ đáp ứng, vừa gật đầu.
"Bây giờ, làm theo ta... nói sao làm vậy. Tìm cách... Chìm vào thức hải... Hãy thử ... câu thông với chính mình ... lực lượng thần hồn.”
Viên Minh nghe thanh âm kia, tựa như cảm nhận được một cỗ ma lực, y nghĩ vận chuyển theo lời nói chìm vào thức hải, tại trong một mảnh hỗn độn, dần dần chìm vào yên lặng.
"Lực lượng thần hồn, câu thông thân thể. Kích phát ... Pháp lực, xuống nửa người dưới... Đầu tiên vào dưới thắt lưng, sau đó vào... Đùi... Bắp chân, cho đến khi tập trung ... ngón chân cái."
Viên Minh thực hiện theo lời nói, đúng là thuận lợi ngoài dự liệu, độc tố theo đó mà không ngừng di chuyển xuống phía dưới, nửa người trên của hắn rất nhanh đã khôi phục lại cử động, nửa người dưới đang tê liệt cũng đã bắt đầu hướng xuống phía dưới từ từ biến mất.
Cùng lúc đó, thì bàn chân phải của hắn bắt đầu sưng lên nhanh chóng, kích thước bàn chân đã tăng lên gấp đôi, một cỗ cảm giác đau đớn khó có thể diễn tả ập đến, khiến ý niệm của Viên Minh thiếu chút nữa sụp đổ.
"Giữ vững tâm trí. Độc tố đang cắn trả... Thất bại trong gang tấc..." Thanh âm dễ nghe đúng lúc nhắc nhở Viên Minh, bảo hắn mạnh mẽ tỉnh táo lại.
"Nhưng, rồi làm sao nữa?" Viên Minh đã có thể mở miệng lần nữa.
Trên trán hắn lấm tấm đầy giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, không ngừng lăn dài, cơn đau đớn kịch liệt, làm cho hắn cơ hồ muốn ngất đi.
"Vật sắc nhọn, đâm thủng lòng bàn chân. Dũng Tuyền huyệt, độc huyết, bức ra ngoài cơ thể..."
Viên Minh nghe vậy, lập tức dùng mũi kiếm thanh ngư, đâm thủng huyệt dũng tuyền ở chân phải, trong nháy mắt sau, lòng bàn chân hắn máu như suối trào, mùi tanh hôi cơ hồ bao trùm mùi thi thể trong hố.
Nhưng theo đại lượng độc huyết chảy ra, cái loại cảm giác khó chịu này cũng rất nhanh giảm bớt.
Cho đến khi tất cả máu độc đã được rút hết, thì chân của Viên Minh cũng khôi phục kích thước ban đầu, nhưng mà vết thương vẫn chưa có khép lại, vẫn là cái cảm giác đau đớn như kim châm, vẫn không ngừng kích thích hắn.
Viên Minh giãy dụa thoát thân khỏi hố thi thể, vội vàng cảm tạ:
"Đa tạ ân cứu mạng.”
"Huyết Trì. Lối này." Thanh âm đó lại vang lên.
Viên Minh dựa theo phương hướng trong trí nhớ, khập khiễng, mò mẫm đi về phía Huyết Trì.
"Dừng lại."
Đột nhiên, thanh âm kia nhắc nhở, nói.
Viên Minh lập tức dừng bước, cúi người xuống sờ trên mặt đất, mới phát hiện mình đã đi tới mép rìa Huyết Trì, nếu đi tiếp về phía trước thì sẽ rơi vào đó.
"Đồ vật trên mặt đất... Nhặt nó lên. ”
Viên Minh trong lòng tuy nghi hoặc, nhưng vẫn ngồi xổm xuống, đưa tay sờ soạng qua lại.
Khi tay chạm vào, Viên Minh chỉ cảm thấy hơi lạnh lẽo, sau khi cầm lên, phát hiện đó là những mảng kim loại mảnh khảnh hình tam giác, phía trên có từng đường hoa văn phức tạp được khắc xuống.
"Tám cái... Tất cả cầm lên... Xung quanh rìa huyết trì... Chôn vùi trong mặt đất.” Thanh âm kia tiếp tục chỉ huy.
Viên Minh không chần chờ, lúc này đem những tấm kim loại tam giác kia chôn xuống.
"Được rồi."
- Ngươi có thể đi ... đi đi, ở nơi này.”
Thanh âm không linh nói.
"Đa tạ." Viên Minh nghe vậy, cảm ơn một tiếng, bắt đầu mò mẫm, tìm đường rời đi.
Nhưng mà, trong huyệt động một mảnh tối đen, mà trên người hắn lại không có vật thấp sáng, càng không biết thi triển thuật pháp hỏa cầu thuật để chiếu sáng, hắn ở bên trong tìm tòi một phen, lại thủy chung không tìm được lối ra.
Người thần bí không biết ẩn nấp ở chỗ nào, tựa hồ có chút nhìn không chịu nổi, rốt cục lại truyền thanh âm nhắc nhở:
"Hồn lực của ngươi, không yếu…..Xoay chuyển hồn lực, ngưng tụ ở hai mắt. ”
"Vậy cũng được sao?" Viên Minh ngạc nhiên nói.
"Hồn lực để không… lại không vận dụng... Thật sự là... một tên ngu ngốc.” Thanh âm kia không khỏi thở dài.
Viên Minh lúc này dựa theo gợi ý, ngưng tụ thần hồn lực, ý niệm tập trung ở hai mắt của mình, trợn to hai mắt nhìn bốn phía.
"Ngưng tụ hồn lực, là được…. Trừng mắt làm gì?” Thanh âm không linh trách mắng, nói.
Viên Minh có chút xấu hổ chớp chớp mắt, khôi phục bộ dáng bình thường, cẩn thận cảm thụ cảm giác hồn lực ngưng tụ tại đôi mắt mình.
Chỉ chốc lát sau, hắn liền cảm giác được đôi mắt hơi nổi lên một chút cảm giác lạnh lẽo, ngay sau đó, trong tầm mắt đen kịt, giống như có mực phủ dày đặc, dần dần được tản ra, bên trong động quật vách núi, huyết trì, đất đá... Các đường nét mơ hồ của tất cả các loại vật chất điều bắt đầu xuất hiện.
Tuy rằng vẫn u ám vô cùng, vẫn nhìn không rõ các vật như trước, nhưng chung quy đã không còn tối tới mức, đưa tay không thấy được năm ngón.
Viên Minh nhìn quanh bốn phía, ý đồ tìm kiếm sự tồn tại của thân ảnh đã nhắc nhở mình, hắn cũng muốn kiểm chứng lại suy đoán trong lòng mình, nhưng chung quy vẫn không nhìn thấy cái gì cả.
"Đi nhanh đi, đứng đó không đi….. sẽ không rời khỏi được. " Thanh âm linh hoạt vang lên trong đầu hắn, giống như là nhắc nhở, lại mang theo ý tứ cảnh cáo rõ ràng.
"Đa tạ."
Viên Minh cảm ơn một tiếng, lập tức dọc theo vách núi một bên mò mẫm mà đi, tìm được một lối ra bí mật, chạy ra ngoài.
Rời khỏi động quật kia, mùi máu tanh, hôi thối trong không khí nhất thời phai nhạt đi không ít, Viên Minh hít sâu một hơi, dọc theo thông đạo khập khiễng mà chạy thoát.
Nhưng còn chưa đi được bao xa, trước mắt hắn chợt tối sầm lại, sau đó một cỗ cảm giác choáng váng mãnh liệt lại kéo tới, vị trí mi tâm cũng theo đó truyền đến một cơn đau nhức bén nhọn như bị kim châm.
Phía trước tầm mắt hắn, lại bị bóng tối che khuất, cho đến khi hồn lực ngưng tụ ở hai mắt đã không cách nào duy trì nữa, sau khi tự mình tản ra, loại đau đớn này mới dần dần giảm bớt.
"Hồn lực này rất hữu ích, đáng tiếc cũng không phải tùy ý mà sử dụng." Viên Minh nhe răng, nhịn không được nhéo nhéo mi tâm đang đau nhức một cái, vịn lên tường đi về phía đầu bên kia thông đạo.
Sau khi đi hồi lâu, trong bóng tối phía trước bỗng nhiên có ánh lửa xuyên qua, nương theo một loạt thanh âm như có người đang nói chuyện.
Viên Minh suy đoán đó chính là đệ tử Bích La động, hắn vốn không muốn gặp mặt những người này, nhưng thông đạo này chỉ có một lối đi, hắn lại không thể trở về động quật của Nhân Tiêu vương, chỉ có thể kiên trì đi về phía bên kia.
"Ai?" Ai ở đó? " Lúc này, một tiếng quát lớn, bỗng nhiên từ phía trước truyền đến.
Tiếng ồn ào bên kia đột nhiên dừng lại.
"Ta, ta là..." thanh âm của Viên minh tới miệng, chợt không khỏi chậm lại.
Nhưng sau khi do dự, vẫn mở miệng nói:
"Ta là thú nô dưới sự quản lý của Hô Hỏa trưởng lão. ”
Vừa dứt lời, phía trước bỗng nhiên có một loạt tiếng gào thét vang lên, một đoàn hỏa cầu sáng lên "phần phật" xông thẳng tới, cơ hồ chiếm cứ nửa động quật.
Viên Minh không cách nào tránh né, chỉ có thể rút thanh ngư kiếm ra, sải bước về phía trước, một kiếm bổ xuống.
Hỏa cầu đáp lại kia bị chia làm hai, hướng hai bên tản ra.
Ngay sau cái hỏa cầu đó, liền có một mũi tên có ánh sáng xanh quấn quanh chợt bắn tới.
Viên Minh cước bộ lảo đảo, gian nan thi triển Vô Ảnh Bộ tránh né, thật vất vả mới có thể phá vỡ mũi tên công kích kia, trọng tâm cả người hơi loạn choạng, hướng một bên ngã xuống.
Phía trước lập tức truyền đến tiếng cười vang.
"Khôn Đồ sư huynh, chỉ là một thú nô lông xù mà thôi, không cần phải cẩn thận như vậy đâu." Có người cười nói.
"Ngươi nói cái gì, chúng ta đến nơi hung hiểm này, vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, thà giết nhầm, không bỏ qua." Ngay sau đó, thanh âm khôn đồ liền vang lên.
Viên Minh nghe vậy, áp chế lửa giận trong lòng, không lập tức đứng dậy, sợ lại khiến đối phương tiếp tục công kích mình.
Lúc này, ánh lửa cùng tiếng bước chân dần dần tới gần, hắn nhìn thấy hai bóng người cao lớn đi ở phía trước, trong tay giơ cao ngọn đuốc, ở phía sau bóng dáng, còn có không ít người đang đi theo.
Người đi đầu, tay giơ ngọn đuốc đưa đến trước người Viên Minh, đem khuôn mặt có chút tái nhợt của hắn chiếu rọi ra.
"Viên Minh?" Một thanh không thể tin chợt vang lên.
Thân thể Trần Uyển từ phía sau hai người kia chen ra.
Nghe vậy, Khôn Đồ cũng từ phía sau chen tới, trong nhá mắt khi nhìn thấy Viên, mặt gã liền trầm xuống.
"Tại sao ngươi vẫn còn sống?" Khôn Đồ không chút khách khí nói.
Viên Minh không trả lời, tình huống trước mắt, Khôn Đồ không tiện động thủ với hắn, hắn tự nhiên cũng không muốn khiêu khích đối phương.
"Sao ngươi lại ở đây? Trần Uyển cũng mở miệng hỏi.
Viên Minh hơi chần chờ, nói:
"Lúc trước ta từ trên cao, sơ ý rơi xuống, rơi vào sào huyệt của Nhân Tiêu vương, thật vất vả mới thoát ra được, chạy đến bên này, liền gặp được các ngươi. ”
“Ngươi từ hang ổ của Nhân Tiêu vương chạy ra?” Có người kêu lên.
"Chúng ta ở trong động quật chằng chịt này tìm kiếm rất lâu, cũng không tìm được, ngược lại ngươi lại gặp vận chó gì, lại tùy tiện rơi vào được chứ." Lập tức có người cười nói.
Tất cả mọi người còn lại cũng nhao nhao phụ họa, dĩ nhiên không có chút sợ hãi nào.
"Các ngươi đi tìm Nhân tiêu vương, các ngươi sẽ chết đó." Viên Minh không nhìn những người khác, ánh mắt chuyển hướng Trần Uyển, nói như thế.
Trần Uyển nghe vậy, lộ vẻ chần chờ.
"Một thú nô lông xù, cũng dám ở chỗ này lên tiếng đe dọa, mê hoặc lòng người?" Khôn Đồ giận dữ mắng.
"Nhìn bộ dạng của hắn kìa, chắc bị dọa cho bể gan rồi chứ gì? Chúng ta nhiều người như vậy, còn sợ một mình Nhân tiêu vương sao chứ?" Một nam tử cao gầy mặc trang phục đệ tử Ngự Thú Đường cười nói.
“Hắc hắc, một đám thú nô, người nào trông cậy vào hắn thì có được mấy phần dũng khí chứ?” Một người khác trào phúng nói.
"Viên Minh, ngươi còn nhớ rõ làm sao có thể tìm được hang ổ của Nhân tiêu vương không?" Trần Uyển mở miệng hỏi.
Viên Minh chỉ suy nghĩ một chút, liền lắc đầu.
"Tiểu tử này sợ là ngay cả mặt cũng chưa từng nhìn thấy, liền đã bị dọa cho thành bộ dáng như con gấu rồi, ha ha..." Mọi người lần nữa cười vang.
"Muốn ta tin, là hắn đã nhìn thấy Nhân tiêu vương, vậy thì làm sao có thể còn sống được chứ? Ngươi đang nghĩ gì vậy?” Một người khác nói.
"Nè, tiểu tử, không cần sợ hãi, những nhân tiêu đó đã bị chúng ta tiêu diệt sạch sẽ rồi, chờ chúng ta đi tới hang ổ vương, lấy đầu của nhân tiêu vương rồi, ngươi cũng có thể hưởng được chút hào quang đó." Một thanh niên cao lớn dáng người khôi ngô, nói.
"Đừng nói nhảm với hắn nữa, mê hoặc quân tâm như vậy, giết hắn đi." Khôn Đồ thừa dịp mà đề xuất.
"Đúng đúng đúng, gã này giữ lại cũng vô dụng, giết là được." Ương Thiền cũng nói theo.
Ba Đạt vẫn nắp ở phía sau đám người, tuy rằng không nói gì, nhưng ánh mắt híp lại vẫn nhìn chằm chằm Viên Minh, hung quang trong mắt hiện lên.
Đăng bởi | caominhthienkg90 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 5 |