Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

YÊU ĐẰNG

Phiên bản Dịch · 2877 chữ

Lòng bàn tay Viên Minh trào ra một cỗ hắc khí, giống như vô cùng vô tận, liên tục rót vào trong đầu bạch điêu.

Theo thời gian trôi qua, ý thức của bạch điêu quả nhiên bắt đầu dần dần tan rã, biên độ phản kháng càng ngày càng yếu.

Khóe miệng Viên Minh khẽ nhếch lên, tiếp tục vận chuyển ngự thú thuật, muốn nhất cử thu phục đầu bạch điêu này.

Từ đủ loại tình huống trước mắt mà xem, lúc này đây, thập phần có hi vọng thành công.

Nhưng vào giờ phút này, dị biến đột nhiên phát sinh!

Mặt đất dưới chân Viên Minh đột nhiên nứt ra, một đoạn dây mây tím đen từ lòng đất bắn ra, nhanh chóng quấn lấy hai chân hắn.

Cây mây này chỉ to bằng ngón tay, lớp biểu bì mịn màng, phiến lá tinh tế, trên cành mây và lá cây điểm xuyết từng đốm màu tím, thoạt nhìn có chút xinh đẹp.

Nhưng chính là sợi dây mây tinh tế xinh đẹp này, ẩn chứa lực lượng lại lớn kinh người, hai chân hắn trong nháy mắt bị siết chặt, không thể nhúc nhích mảy may, giống như bị xích sắt khóa lại.

Viên Minh mặc dù có hơi sốc, nhưng hắn cũng không từ bỏ việc thu phục Bạch Điêu, bấm quyết điểm lên Thanh Ngư Kiếm bên cạnh.

Thanh Ngư kiếm nhảy dựng lên, hóa thành một đạo bóng ảnh hình quạt màu xanh bổ vào dây mây tím đen.

"Phanh" một tiếng vang nhẹ, dây mây tím đen bị bổ ra một đạo khe hở nhợt nhạt, vẫn chưa bằng một phần ba bản thể dây mây.

Trên mặt Viên Minh rốt cục xẹt qua một tia kinh sắc.

Thanh Ngư kiếm tuy rằng chỉ là một kiện bán pháp khí, nhưng theo tu vi hắn tinh tiến, uy lực phát huy của kiếm này cũng càng lúc càng lớn, thân cây to bằng thùng nước cũng có thể dễ dàng chặt đứt, thế nhưng không làm gì được một cây mây nhỏ?

Dây mây tím đen tựa như con rắn vặn vẹo thân mình, nhanh chóng chui ra khỏi lòng đất, quấn lấy nửa người trên của Viên Minh.

Viên Minh vội vàng điều khiển Thanh Ngư kiếm một lần nữa, bổ về phía chỗ nứt của Dây may tím đen.

Nhưng mà Dây mây tím đen giống như có ý thức, rất nhanh vặn vẹo lắc lư.

"Phanh" một tiếng, Thanh Ngư kiếm bổ vào trên thân dây mây, nhưng lại trúng vị trí khác, hơn nữa chỗ nứt lúc trước lại nổi lên một tia sáng tím đen, dĩ nhiên dùng mắt thường có thể thấy được đang cấp tốc mà khép lại.

Đồng tử Viên Minh co rút lại, vội vàng từ bỏ việc thu phục bạch điêu, thu hồi toàn bộ pháp lực.

Không có pháp lực của hắn duy trì, lồng giam, giam cầm bạch điêu cũng theo đó giải thể, bạch điêu có thể nói, đã tìm được đường sống trong chỗ chết, sau khi lấy lại tự do lập tức giãy dụa đầu cũng không dám ngoảnh lại, cứ thế mà vỗ cánh bay đi.

Viên Minh không rảnh để ý tới bạch điêu, vận chuyển toàn bộ pháp lực rót vào Thanh Ngư kiếm, thân kiếm dâng lên một tầng thanh quang mờ mịt, hung hăng bổ vào gốc dây may tím đen kề sát mặt đất.

Phốc "một tiếng vang nhỏ, dây leo bị chặt đứt hơn phân nửa, chỗ đứt phun ra chất lỏng màu tím.

Viên Minh thấy vậy vui vẻ, lập tức thúc giục Thanh Ngư kiếm, định chặt đứt dây mây tím.

Nhưng ngay lúc này, mặt đất lần nữa nứt ra, một cây tử đằng hơi nhỏ một chút xuất hiện, nhanh như chớp cuốn lấy Thanh Ngư kiếm, quấn liên tục vài vòng.

Viên Minh không ngờ phát sinh dị biến này, vội vàng điều khiển Thanh Ngư Kiếm thoát khỏi.

Nhưng mà Thanh Ngư kiếm dù sao cũng chỉ là một kiện bán pháp khí, cùng với đao kiếm bình thường thì bản chất không khác nhau là mấy, phải gia tốc khoảng cách một đoạn, mới có thể phát huy ra uy lực kiếm phong, đối với thứ đang quấn bên trên lại không cách nào tạo thành thương tổn lớn, mặc cho Thanh Ngư kiếm vung động như thế nào, cũng không cách nào thoát khỏi quái đằng phía trên.

Không chỉ như thế, càng ngày càng nhiều dây mây từ dưới đất chui ra quấn quanh người Viên Minh.

Nửa người trên của hắn rất nhanh cũng bị dây leo quái quỉ quấn đầy người, chẳng những hai tay không thể động đậy, khuôn mặt dưới lớp da hắc thiềm cũng đỏ bừng.

Lực lượng của những nhánh dây mây này rất kinh người, ghìm hắn đến mức toàn thân xương cốt kêu rắn rắc rung độc, cơ hồ không cách nào thở nổi.

Viên Minh trong lòng rùng mình, tự biết biến thân hắc thiềm hiện tại căn bản không đối phó được quái đằng này.

Chỉ là hắn hiện tại toàn thân bị dây mây tím đen quấn quanh, muốn thay đổi biến thân thành Bạch Viên, cũng đã làm không được.

“Đúng rồi! Quái đằng này nếu là thực vật, hẳn là cũng chịu không nổi nộc độc của cóc ăn mòn a." Viên Minh đột nhiên nhớ tới một chuyện, vận chuyển pháp lực rót vào sau lưng những túi độc trên da cóc.

Mấy cỗ nọc độc màu đen từ trong đó bắn ra, đánh vào trên dây may tím đen.

Xì xèo, tiếng ăn mòn vang lên, tử đằng tiếp xúc với nọc độc nhanh chóng trở nên khô héo.

Dây may tím đen kịch liệt vặn vẹo, mơ hồ còn phát ra tiếng sột soạt, giống như vật sống đang kêu đau.

Quái đằng trên người Viên Minh buông lỏng không ít, hô hấp của hắn cũng khôi phục thông thuận.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục phun ra nọc độc để ăn mòn quái đằng, đồng thời thử thoát khỏi nó.

Ngay lúc này, bắp chân Viên Minh đau nhức, giống như bị người ta đâm một đao.

Hắn vội vàng cúi đầu nhìn lại, sắc mặt hơi biến đổi.

Chỉ thấy ngọn tử đằng này không biết là tự lúc nào, đã dễ dàng di chuyển đến bắp chân của hắn, hơn nữa ngọn tử đằng bén nhịn, đã đâm thủng lớp da cốc bên ngoài, tiền vàn da thịt của hắn ở bên trong.

Hiện tại tình huống nguy cấp, Viên Minh không kịp suy nghĩ, nắm vào ngọn quái đằng, ý đồ lôi kéo nó ra ngoài.

Tuy nhiên, biến thân thành hắc thiềm thì lực lượng cánh tay của hắn không được tăng lên, nên không thể kéo cái ngọn tử đằng kia ra được, mà không chỉ vậy, sợi dây tử đằng này còn chui vào cơ thể, da cơ phụ cận đã nhanh chống sưng vù lên.

“Đây ruốt cuộc là thứ quỷ gì đay! " Viên Minh mắng to một tiếng, tiếp tục toàn lực giữ chặt dây leo kia.

Cùng lúc đó, tay phải hắn toát ra một cỗ hắc khí, cuồn cuộn rót vào bên trong quái đằng, rõ ràng là ngự thú thuật.

Cây dây leo quái dị này thoạt nhìn là thực vật, nhưng một loạt hành động quỷ dị này, làm cho Viên Minh không thể không coi nó là hung thú như bạch điêu, ôm ngựa chết làm ngựa sống tạm thời thử một lần.

Quả nhiên, hắc khí ngự thú thuật vừa rót vào trong quái đằng, thì động tác của dây may tím đen nhất thời cứng đờ.

Viên Minh vui vẻ, toàn lực vận chuyển ngự thú thuật, tiếp tục quấy nhiễu quái đằng.

Túi độc trên lưng hắn vẫn không ngừng bắn ra nọc độc, nọc độc màu đen cơ hồ đem quái đằng trên người xối một lần, mảng lớn tử đằng bắt đầu có xu thế héo rũ.

Dưới lực công kích kép như vậy, biên độ công kích của Dây mây tím đen càng lúc càng nhỏ.

Vị trí chỗ dây leo nối liền với mặt đất "Rào" một tiếng vang lên, một đoạn rễ thô to mọc đầy xúc tu màu đen trồi lên rời khỏi mặt đất, phía trên nó còn dính liền rất nhiều bùn đất.

Xuyên thấu qua rễ cây cùng bùn đất, có thể nhìn thấy từ chỗ rễ cây quái đằng hiện lên vài khe hở như nếp gấp, tạo thành một khuôn mặt xấu xí ngoàng ngoèo.

“Yêu Đằng! " Viên Minh không khỏi trừng to mắt.

Hắn đã từng thấy qua điển tịch trong quy tàng các ở Bích La động, hung thú trong thập vạn đại sơn không phải đều là hổ báo lang hùng và các loại động vật khác, một ít thực vật cây cối nếu có cơ duyên xảo hợp mở ra linh trí, cũng có thể hấp thu thiên địa linh khí, lột xác thành hung thú.

Rễ yêu đằng vung lên phát ra tiếng vù vù, đùng một tiếng đánh thẳng vào lưng Viên minh, hắn cơ hồ không tránh né kịp.

Viên Minh như bị trọng chùy oanh kích, cả người đều bị đánh ngã xuống đất, một ngụm máu tươi phun ra, ngự thú thuật cũng bị cắt đứt.

Không có ngự thú thuật áp chế, Tử Hắc Yêu Đằng đang cứng ngắc bất động nhất thời khôi phục lại năng lực hành động, lần thứ hai trói chặt Viên Minh.

Mấy chục rễ cây màu đen bỗng nhiên đón gió dài ra, nhanh như mũi tên rời cung, đều đâm vào lưng Viên Minh.

Tất cả túi độc trên lưng cóc đều bị râu rễ đâm thủng, túi độc phồng lên giống như quả bóng cao su thoát khí, trở nên teo lại, nọc độc phun ra cũng lập tức đình trệ.

Không chỉ như thế, rễ cây màu đen càng lộ ra một cỗ hấp lực quỷ dị, máu trong cơ thể Viên Minh trở nên sôi trào, hướng rễ cây màu đen dồn dập chảy qua.

Viên Minh cảm nhận được khí lực của bản thân, theo khí huyết cùng nhau không ngừng trôi đi, hắn vội vàng xoay người nhảy lên, thu lại pháp lực đang tán loạn, lần thứ hai thi triển ngự thú thuật.

Hắn lúc này đây đem tất cả pháp lực trong cơ thể cùng với thần hồn lực, tất cả đều không hề giữ lại mà điều động, điên cuồng thúc giục thi triển ngự thú thuật.

Oanh "một tiếng, một cỗ hắc khí nồng đậm hơn mấy lần từ hai tay Viên Minh toát ra, cuồn cuộn rót vào trong cơ thể của Tử Hắc Yêu Đằng.

Tất cả động tác của Tử Hắc Yêu Đằng lại lần nữa cứng đờ, nhưng việc hấp thụ máu của rễ cây màu đen này vẫn không ngừng lại, rễ cây này vốn dĩ đen nhánh, thì giờ lại biến thành huyết hồng, những khu vực khác của Yêu Đằng cũng nổi lên điểm điểm huyết sắc.

Trên thân yêu đằng lúc trước bị nọc độc ăn mòn dẫn đến tổn thương, thì nay bắt đầu nhanh chóng khép lại.

Sắc mặt Viên Minh âm trầm, nhưng không có phân tâm mà đi thi triển pháp thuật để ngăn cản Rễ yêu đằng đang hấp thụ khí huyết, mà toàn bộ pháp lực vẫn dùng để thi triển ngự thú thuật, như sóng lớn đánh sâu vào ý thức của Tử Hắc Yêu Đằng.

Pháp lực và hồn lực của hắn đều không còn nhiều, nếu phân tán ra thì càng khó làm.

Kế hoạch hôm nay chỉ có được ăn cả ngã về không, dùng ngự thú thuật hủy diệt ý thức yêu đằng, hoặc có một đường sinh cơ.

Một người một đằng, cứ như vậy giằng co ở nơi đó.

Thời gian trôi qua từng chút một.

Sắc mặt Viên Minh tái nhợt, thân thể lung lay sắp đổ, thoạt nhìn trạng thái cực kém.

Pháp lực cùng hồn lực của hắn đều đã gần chạm đáy, quan trọng nhất là máu huyết đang bị yêu đằng hút đi gần một nửa, trong đầu đã hiện lên từng trận choáng váng, nếu không phải thân thể hắn luôn luôn khỏe mạnh, giờ phút này đã hôn mê ngã xuống đất rồi.

Trạng thái của Tử Hắc Yêu Đằng cũng không được tốt lắm, thừa nhận Ngự Thú Thuật trùng kích lâu như vậy, ý chí của Yêu Đằng cũng đã lung lay sắp đổ, thân mây quấn quanh Viên Minh tróc ra hơn phân nửa.

“Tình hình không ổn rồi! Ý thức yêu đằng này tuy rằng suy yếu trên diện rộng, nhưng vẫn có thể kiên trì một đoạn thời gian nữa, mà trạng thái của ta quá kém, pháp lực cùng hồn lực đều sắp hao hết rồi, tùy thời có thể ngã xuống a!" Viên mình trong lòng lo lắng, nhắm ngay cánh tay phải của mình

Hắn cắn răng một cái, phân ra một luồng pháp lực cùng hồn lực, rót vào trên cánh tay phải chỗ có ấn ký lư hương kia.

Căn cứ vào kinh nghiệm trước kia, mỗi lần thần hồn lực của hắn hao tổn lớn, hoặc là thần hồn bị công kích, thì lư hương đều truyền ra dòng nhiệt tương tự như hồn lực, trợ giúp hắn một tay.

Viên Minh giờ phút này đã tiêu hao một lượng lớn hồn lực, vậy mà lư hương vẫn không có động tĩnh, hắn rơi vào đường cùng, đành mạo hiểm thử dẫn động xem.

Ấn ký lư hương nổi lên thanh quang nhè nhẹ, lư hương màu xanh lóe lên, cũng tự động bay đến đỉnh đầu Viên Minh, dừng ở huyệt Bách hội trên đỉnh đầu.

Viên Minh nhìn thấy cảnh này, hơi sững sờ.

Ngoại trừ lần đó nó mang theo thần hồn của hắn phụ thể trên người thiếu niên hoàng đế, thì cái lư hương màu xanh này mỗi lần được triệu hoán ra, đều ngoan ngoãn nghe theo hắn điều khiển, trước giờ chưa từng xuất hiện loại tình huống này.

Không đợi hắn ngẫm lại, một luồng nhiệt lưu thô to từ trong lư hương trào ra, đi qua huyệt Bách Hội, tiến vào thức hải.

Tinh thần mệt mỏi của Viên Minh nhất thời đại chấn, vội vàng vận chuyển Minh Nguyệt quyết hấp thu nhiệt lưu, thần hồn lực gần như khô cạn trong thức hải bắt đầu khôi phục.

Chỉ là lư hương lần này truyền đến nhiệt lưu quá nhiều, Minh Nguyệt quyết cũng không kịp hấp thu, gần nửa nhiệt lưu trực tiếp bị rót vào bên trong ngự thú thuật.

Ngự thú thuật sinh ra hắc khí đột nhiên bạo tăng gấp bội, phảng phất có một đầu cuồng long màu đen, xâm nhập vào thân thể của Tử Hắc Yêu Đằng.

Tử Hắc Yêu Đằng rung động kịch liệt, ý chí chống cự liên tục bại lui.

Không biết có phải nhận ra Viên Minh không thể hấp thu hay không, cái dòng nhiệt lưu tuôn ra từ lư hương đột nhiên chia làm hai, hơn phân nửa vẫn rót vào thức hải của Viên Minh, phân nửa còn lại,rót vào trong da thú Hắc Thiềm.

Trên da hắc thiềm nổi lên một tầng hắc quang kỳ dị, hư ảnh cóc lại xuất hiện, thoạt nhìn so với lúc trước rõ ràng hơn rất nhiều, mặt ngoài còn nổi lên rất nhiều đốm xanh, thoạt nhìn chính là màu sắc của lư hương.

Bóng của con cốc há miệng phun ra một cỗ ánh sáng đen, dung nhập vào vết thường đang chồng chất trên lưng cóc.

Những túi độc bị rễ yêu đằng xuyên thủng chậm rãi nhúc nhích, một cỗ nọc độc màu đen lần thứ hai tràn ra, bao vây lấy rễ cây tử hắc yêu đằng.

Những nọc độc hắc thiềm này cũng đã xảy ra một chút biến hóa, màu sắc nhạt đi rất nhiều, trong đó rõ ràng cũng có xen lẫn điểm điểm màu xanh, cũng giống hệch bóng con cóc.

Nọc độc tuy rằng màu sắc biến nhạt, nhưng uy lực lại tăng nhiều, rễ yêu đằng vừa chạm vào, lập tức nhanh chóng tan rã, toàn bộ rễ yêu đằng đều chậm rãi trầm xuống, thoạt nhìn giống như bị nọc độc hắc thiềm ăn mòn nuốt chửng.

Tử Hắc Yêu Đằng hai mặt thụ địch, ý chí sụp đổ càng nhanh.

Ngay khi Viên Minh cắn chặt răng, dự định tiếp tục thúc giục ngự thú thuật, phát động công kích mạnh mẽ cuối cùng, thì lư hương màu xanh đột nhiên rung động một chút, ánh sáng xanh bên ngoài cũng chợt lóe.

Trong đầu Viên Minh ầm ầm vang lên, giống như có sấm sét nổ vàng, tầm nhìn trong chớt mắt trở nên tối đen, đi vào hôn mê.

Bạn đang đọc TIÊN GIẢ (bản dịch đầy đủ) của Vong Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi caominhthienkg90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.