Tội Chết Có Thể Miễn Nhưng Tội Sống Khó Tha!
“Đúng vậy, mình đồng da sắt, mặt như người chết, thân có lông trắng! Thứ tiểu tử kia nuôi chính là một con quỷ thần cương thi lông trắng!”
“Nếu là cương thi thì sao động tác của hắn lại linh hoạt như vậy? Là miêu thi sao?”
Đủ các loại suy đoán vang lên.
Lúc này, thúc phụ đã cũng vội vã từ lầu bốn chạy xuống tới nơi, sắc mặt ông trắng bệch, thở hồng hộc không ra hơi. Vừa nhìn đã biết thúc phụ là người bình thường không am hiểu chém giết, nếu ông ấy gia nhập vào cuộc chiến không biết sẽ là giúp đỡ hay là liên lụy đây.
Cũng may Dư Khuyết vốn không định cho thúc phụ có cơ hội chịu mất mặt.
Kẽo kẹt!
Hắn đột nhiên vươn tay tới, tóm lấy một bên móng vuốt của Phục Thập Thất, sau đó khí xám toàn thân phun trào, hắn dứt khoát kéo móng vuốt của đối phương đến trước người, trong khi cánh tay còn lại lập tức nắm chặt lấy cổ Phục Thập Thất.
Cổ bị nắm lấy, sắc mặt Phục Thập Thất đại biến, ông ta vội vàng muốn giãy thoát ra ngoài. Nhưng đầu tiên, ông ta vừa liều lĩnh nhảy từ lầu bốn xuống, sau đó lại triền đấu với Dư Khuyết một hồi, đã tiêu hao không ít tinh khí, hơn nữa bản thân ông ta cũng khá lớn tuổi, là một con chó già chứ không phải chó dữ.
“Không hay rồi!” Chỉ trong nháy mắt, cõi lòng Phục Thập Thất đã lạnh run. Yết hầu ông ta ô ô gầm nhẹ mấy tiếng, nhất thời không tránh thoát được nắm tay của Dư Khuyết.
Lúc này, Dư Khuyết lại nhe răng cười: “Bắt được ngươi rồi, lão cẩu.”
Đầu tiên, hắn đâm móng vuốt sắc nhọn vào cổ Phục Thập Thất, sau đó hai tay dùng sức, trong miệng gầm thét, giống như muốn trực tiếp xé đối phương thành hai nửa từ chính giữa.
Xoạt xoạt! Tiếng vải vóc rách toạc vang lên, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết. Đương nhiên, Dư Khuyết không thể trực tiếp xé Phục Thập Thất thành hai nửa, nhưng vẫn có thể bẻ gãy một cánh tay của lão.
A a!
Sau khi Phục Thập Thất bị bẻ gãy một tay, khí huyết tiêu hao rất nhiều, xem như đã hoàn toàn thất bại rồi.
“Tha mạng! Xin Khuyết thiếu gia tha mạng.” Lão kêu la thảm thiết, vừa liếc thấy thúc phụ xuống lầu đã vội kinh hoảng la lên: “Lão Dư, cứu ta với!” Thua trận khiến dũng khí của kẻ này mất hết, hiện tại ông ta càng sợ Dư Khuyết máu nóng lên đầu, trực tiếp đánh chết mình luôn.
Tới tận lúc này, thúc phụ mới từ trong kinh hãi phản ứng lại, ông ấy vội vàng lên tiếng: “Đừng giết, đừng giết!”
Dư Khuyết không để ý đến lời nói của thúc phụ, hắn để cho đối phương tiến đến trước mặt mình. Thật sự muốn trực tiếp giết chết lão già này! Nụ cười hung ác trên mặt hắn không hề tan bớt.
“Ô ô ô!” Phục Thập Thất nhìn thấy tà tính trong mắt Dư Khuyết, nét mặt tràn đầy tuyệt vọng.
Cũng may sau đó, Dư Khuyết đã khàn giọng nói: “Thôi thôi, hôm nay ta không thể giết ngươi.”
Điều này khiến Phục Thập Thất vui mừng khôn xiết, trong miệng lại ô ô như muốn nói gì đó. Nhưng ngay tiếp theo, lão già này lại trợn trừng mắt, khàn giọng thét gào.
“Khanh khách! Khanh khách!” Sắc mặt ông ta vừa thống khổ vừa dữ tợn.
Dư Khuyết xách cái lưỡi của ông ta lên, quay sang cười nói với thúc phụ vừa chạy tới: “Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha. Thúc phụ cảm thấy thái độ đãi khách này của chất nhi thế nào?”
Nụ cười của hắn vô cùng sáng lạn, hàm răng nhọn sắc bén, từng chiếc đều như cương đao.
Trong ngoài nhà ngang, bao gồm thúc phụ và mọi người, tất cả đều kinh ngạc nhìn chằm chằm vào bóng dáng Dư Khuyết, cảm thấy hắn hôm nay vừa xa lạ lại vừa đáng sợ.
“Mau mau, mấy người mau tới, khiêng lão Thập Thất này đi!”
“Vậy... cánh tay kia có muốn cầm đi luôn không?”
Trước nhà ngang trực tiếp trở nên hỗn loạn, gà bay chó sủa, tiếng ồn ào vang lên không ngớt, hơn nửa tộc Phục thị đều bị đánh thức rồi.
Dư Khuyết tuổi còn nhỏ, dù vừa rồi đúng là hắn ra tay, nhưng hắn đã bị thúc phụ đuổi lên lầu từ sớm. Bây giờ là hai người thúc phụ cùng với thúc mẫu đang ở dưới lầu bận rộn xử lý mọi chuyện.
Dưới lầu nhà ngang thỉnh thoảng sẽ vang lên thanh âm xuýt xoa hối tiếc không kịp của thúc phụ:
“Ôi chao, Thập Thất thúc! Dù ngươi muốn danh sách trung liệt do phụ thân Khuyết Nhi để lại đi chăng nữa thì ngươi cũng phải thương lượng tử tế với nó chứ? Ngươi xem hôm nay mọi chuyện đã thành ra thế nào rồi!”
“Cái gì, lão cẩu này định tới cướp danh sách của Dư Khuyết à?”
“Hừ, ta nói ngay mà, đứa nhỏ Dư Khuyết kia từ bé đã hiểu chuyện, sao hôm nay lại bùng phát tà tính như vậy? Nhất định là lão cẩu này uy hiếp không được nên mới động thủ trước rồi.”
Đầu lưỡi Phục Thập Thất dưới lầu đã bị rút mất, ông ta có muốn cũng nói không ra lời, chỉ có thể trợn trừng mắt, ô ô hộc máu tỏ vẻ. Mà Dư Khuyết thì đang ở trong phòng, nghe thấy tiếng bàn luận dưới lầu, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười khẽ.
Có chuyện đêm nay, nếu trong tộc còn muốn thay thế thân phận dùng danh sách của hắn, khẳng định là sẽ không dễ dàng như trước đâu.
Đăng bởi | TachTraThanhXuan |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |