Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hóa Hình Pháp!

Phiên bản Dịch · 1071 chữ

Nét mặt Dư Khuyết lộ vẻ vui mừng khó nén: “Không ngờ mới trói buộc thi quỷ mặt mèo kia được mấy ngày đã có cơ hội như hôm nay, nhờ thế mà quá trình làm quen đã hoàn tất, đạt đến cảnh giới 'tiểu thành'.”

Bây giờ trình độ giáo hóa gia thần của hắn đã đạt đến tiểu thành, khoảng cách với đám con cháu phú quý thành công nuôi dưỡng gia thần từ sớm kia đã bị hắn kéo gần lại, thậm chí là san bằng!

Đạt được bước tiến này, không thể nghi ngờ rằng năm sau khi hắn tham gia tiểu cử, xác suất được nổi danh trên bảng lại nhiều hơn mấy phần rồi.

Vui sướng qua đi, Dư Khuyết bắt đầu suy tư, vì sao hôm nay chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà độ thuần thục khi khống chế gia thần của hắn lại tăng lên nhiều như thế?

Chẳng mấy chốc hắn đã nhớ tới thời điểm mình tham quan học tập ở huyện học, Chu giáo dụ từng đề cập tới một từ gọi là “Hoá Hình Pháp”.

Lúc ấy, Chu giáo dụ chỉ nói qua một câu: “Cổ nhân có câu, yêu linh tinh quái cần phải hóa hình mới có thể mặc được áo người, học được tiếng người, bắt chước theo người. Tới hiện giờ lại có người nói, tiên gia cũng có thể làm như thế.”

Trước đây Dư Khuyết vẫn còn lờ mờ không hiểu được ý nghĩa của câu nói ấy, chỉ đơn giản là chép lại lời nói của Chu giáo dụ, sau đó cưỡng chế học thuộc lòng. Tới hiện tại sau khi hắn yên lặng suy nghĩ một hồi, trong lòng lại đột nhiên có cảm giác ngộ ra: “Lời ấy hẳn là đang muốn nói, tiên gia chúng ta nuôi quỷ thần, cũng có thể mặc quỷ y, học quỷ ngữ, tu quỷ pháp, nhờ đó mà gia tăng lên trình độ làm quen với gia thần? Giống như ta hôm nay thuận theo sự hung bạo của gia thần, còn ra tay là thấy máu người, mới khiến cho trình độ dung hợp của Cương Thi Thần mặt mèo thân người và ta tăng lên nhiều như thế!”

Trong lòng Dư Khuyết khẽ động, đột nhiên hắn lại sinh ra ý tưởng cực kỳ hoang đường, muốn khống chế gia thần càng thêm thuận lợi, biện pháp tốt nhất chính là lại giết thêm mấy người, dùng phương pháp huyết tế, làm như vậy tiên thuật của hắn nhất định sẽ đạt tới đại thành, thậm chí là viên mãn!

Trong lúc suy nghĩ, tròng mắt của Dư Khuyết đã lặng lẽ biến thành mắt mèo, điên cuồng đảo trái đảo phải, nội tâm kịch liệt rung động. Nhưng bỗng nhiên, Dư Khuyết ngẩng phắt đầu, nhìn về phía cửa.

Gừ! Hắn trừng mắt, hung tính đại phát!

Bộp, một tiếng vật nặng ngã xuống đất vang lên.

Cửa phòng ngủ của hắn cũng chầm chậm mở ra, để lộ một thân thể người sống nhỏ nhắn tươi mới. Đối phương đang co quắp trên nền gạch, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ nhìn Dư Khuyết.

Dư Khuyết giương mắt đánh giá đối phương, hàm răng nanh lộ ra, trên mặt mọc lông trắng, dùng cái nhìn tràn ngập tham lam quan sát thân thể nho nhỏ kia: “Là tiểu muội đấy à, có chuyện gì không?”

Hiện trường yên tĩnh một cách quỷ dị, tiểu đường muội co quắp dưới đất đã mất đi sự lanh lợi ngày xưa, một từ cũng không thốt ra được. Mãi cho tới khi từ bên trong phòng bếp vang lên tiếng lẩm bẩm bất mãn, là giọng nói của một thiếu nữ khoảng mười hai - mười ba tuổi: “Phục Duyên, Phục Duyên! Bảo ngươi gọi Dư Khuyết ra ăn mì mà ngươi làm gì thế hả? Trả lời đi!”

Cái mũi của Dư Khuyết khẽ rung rung, hắn lập tức ngửi thấy mùi thơm của mì nấu với trứng gà, biết là hai tiểu đường muội nhân lúc người lớn không có nhà, đã tự mình nấu mì ăn rồi.

“Ta tới đây.” Ý cười trên mặt hắn hơi ngưng lại, hắn lắc mình ra khỏi phòng, cũng tiện tay kéo tiểu đường muội nhà mình lên, xách nàng vào phòng khách.

Hai người bọn họ cùng chờ mì ra, Dư Khuyết cũng không giải thích chuyện vừa rồi, ngược lại sắc mặt tiểu đường muội đã có chút khôi phục. Hắn lại lộ ra răng nanh lần nữa, âm trầm cười với đối phương: “Lần sau còn dám nạy cửa phòng ta nữa không?”

Lập cập! Sắc mặt tiểu đường muội lại biến thành trắng bệch, nàng hốt hoảng chạy thẳng vào phòng bếp, trong miệng kêu to: “Tỷ, tỷ, ca ca hắn biến thành yêu quỷ thật rồi!”

Đường muội Phục Vận nghi hoặc thò đầu ra, nhìn thấy Dư Khuyết dù sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn trông vẫn cực kỳ đẹp trai trong phòng khách. Dư Khuyết còn gật đầu cười với nàng. Vì thế gương mặt nàng chuyển thành ửng đỏ, lập tức dùng cái thìa gõ lên đầu tiểu muội nghe cái “bốp”:

“Ngươi ầm ĩ cái gì hả?”

Dư Khuyết thờ ơ nhìn cảnh tượng này, trong lòng đã hoàn toàn thả lỏng. Ở thời điểm hiện tại, đủ các loại hung niệm vừa rồi cũng giống như dòng nước chảy qua, không còn sót lại bao nhiêu nữa.

Trong lòng hắn có chút may mắn cười thầm: “Hóa hình hóa hình, tiên gia sao có thể hóa hình thành quỷ? Vậy không phải đã biến thành quỷ gia rồi? Chắc chắn là Chu giáo dụ vẫn còn đạo lý chưa nói hết.”

Trong lòng Dư Khuyết thoáng trở nên nghiêm túc. Hắn hiểu dù hôm nay trình độ giáo hóa gia thần của mình đã tăng mạnh nhưng vừa rồi cũng suýt chút nữa rơi vào ma chướng. Nếu không phải trong phòng vẫn còn hai đưa tiểu muội, nhân khí mười phần, mà bản thân hắn cũng nhớ kỹ lời dạy bảo của Thanh đại gia gác cổng thì hôm nay dù không nhập ma chướng, chỉ sợ bản thân hắn cũng sẽ bị gia thần biến đổi, trở nên càng thêm cực đoan tùy tiện rồi!

Bạn đang đọc Tiên Gia (Dịch) của Bố Cốc Liêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.