Chợ Quỷ!
Hiện tại Dư Khuyết cũng hoài nghi, sở dĩ lúc trước tông tộc Phục thị tình nguyện nuôi dưỡng một người khác họ như hắn trong tộc cũng vì tư cách có tên của hắn...
Nói cách khác, từ hơn mười năm về trước bọn họ đã bắt đầu trải đường cho đám cành vàng lá ngọc trong tộc mình rồi.
Thoáng chốc đôi đồng tử của Dư Khuyết đã biến thành mắt mèo, từng luồng hung khí cũng không ngừng xoay quanh trong mắt hắn.
Dù chỉ mới bước nửa chân vào cánh cửa tiên gia, nhưng hắn đã rành mạch thái độ của các tiên gia với mối thù cản đạo. Thù này trừ một chữ “giết” ra thì không có cách giải quyết khác, cùng lắm là giết sớm hay giết muộn, hoặc là có năng lực và không có năng lực mà thôi.
Trong phòng, Dư Khuyết nghiến răng, thấp giọng thì thào: “Nếu không thu tay lại thì dù có là huynh đệ ruột thịt cũng phải tính sổ rõ ràng.”
Từng luồng sát ý xen lẫn địch ý không ngừng khuấy động trong lồng ngực hắn. Nhưng bỗng nhiên, Dư Khuyết lại kịp thời nhíu mày lẩm bẩm: “Ta lại bị tà niệm của gia thần ảnh hưởng ư?”
Hắn lập tức bình tâm tĩnh khí, ổn định những ý nghĩ ngông cuồng vừa chợt lóe lên kia. Đợi cho đến khi hắn cảm thấy tâm thần đã bình tĩnh trở lại mới một lần nữa dâng hương tắm rửa, còn dọn dẹp sạch sẽ mặt bàn, đốt tất cả những cái tên kia thành tro.
Vấn đề là lúc này Dư Khuyết lại phát hiện, từng tia bất cam trong lòng mình vốn không hề biến mất. Thì ra nỗi căm giận không cam lòng, ý niệm thẳng thắn báo oán kia đều không phải bị gia thần ảnh hưởng, mà nó vốn là suy nghĩ thật sự ở sâu trong nội tâm hắn!
...
Cuộc sống cứ thế trôi qua từng ngày.
Rốt cuộc cũng đến ngày thứ tám Dư Khuyết cấm túc trong phòng, giữa ban ngày thúc phụ lại về nhà, sắc mặt đầy vội vàng. Đối phương gõ cửa phòng Dư Khuyết, cẩn thận giao một phong thư trong ngực cho hắn.
Thúc phụ xoa xoa tay, cúi đầu rũ mắt như thể không dám nhìn Dư Khuyết, sau đó ông thấp giọng nói: “Đây là địa chỉ của một vị luyện độ sư cửu phẩm trong huyện và thư tiến cử của một vị lão nhân trong Ty, có thể trợ giúp ngươi qua đó làm trợ thủ cho đối phương, cứ trước tiên làm một tên học đồ cái đã. Nếu ngươi thấy ổn thì cứ qua đó tìm hiểu một chút. Nếu không hài lòng, lại cho thúc phụ thêm ít thời gian nữa, chắc chắn ta sẽ tìm được cho ngươi một phần truyền thừa của luyện độ sư.”
Dư Khuyết nghe thúc phụ nói vậy, sao còn không rõ, công việc làm học đồ cho luyện độ sư này chính là thành quả ít ỏi thúc phụ nhận được sau khi bận trước bận sau suốt mấy ngày nay, ông ấy còn phải cố gắng dùng tới tất cả nhân mạch và tình cảm mới đạt được kết quả ấy.
Xét cho cùng, một phần truyền thừa luyện độ sư, dù chỉ là nhập môn cũng là thứ cực kỳ khó tìm đối với những người không phải tiên gia như bọn họ. Tuy trong lòng có chút thất vọng, nhưng Dư Khuyết đã đoán được điều này từ lâu, hắn vẫn vô cùng biết ơn thúc phụ vì đã trợ giúp mình nhiều như vậy.
Hắn nắm chặt phong thư, vui vẻ nói: “Đa tạ thúc phụ! Có thể tự mình đi theo một vị luyện độ sư học tập cũng hữu dụng hơn nhiều so với một phần truyền thừa khô khan, chất nhi cảm tạ thúc phụ.”
Thúc phụ không khỏi ngạc nhiên, vừa nghi hoặc lại vừa vui vẻ nói: “Thật sao?”
“Thật.” Dư Khuyết gật đầu khẳng định.
Cũng không phải hắn nói như vậy chỉ vì an ủi thúc phụ, bởi đối với hắn, có thể chứng kiến trải nghiệm từ con mắt của một tên học đồ dưới trướng một vị luyện độ sư, từ đó hiểu rõ quy củ, sắp xếp lại những kiến thức trong đầu mình theo một hệ thống đúng đắn, thực sự là hữu dụng hơn so với đạt được một phần truyền thừa khô khan, sau đó tự mình đi mò mẫm rất nhiều.
Đặc biệt là làm như vậy cũng đồng nghĩa với đủ các loại tài liệu quỷ vật cần thiết để hắn tự mình đi luyện độ cũng có manh mối rồi.
Chuyện không ổn duy nhất chính là trở thành học đồ của người khác thì đối phương sẽ không chân chính dạy dỗ gì cho hắn cả mà chỉ coi hắn như một tên nô lệ thôi.
Dư Khuyết nhất định phải tìm thêm một phần truyền thừa luyện độ sư nhập môn. Nếu vừa có người ở trước mặt hắn tự mình diễn pháp, lại vừa có được một phần truyền thừa hoàn chỉnh để hắn đi nghiên cứu, vậy thì việc hắn trở thành luyện độ sư chẳng khác nào ván đã đóng thuyền!
Còn chuyện hắn nên tới đâu để có được một phần truyền thừa luyện độ sư nhập môn hoàn chỉnh...
Sau khi Dư Khuyết suy nghĩ một hồi, một nơi đã lập tức xuất hiện trong đầu hắn —— chợ quỷ.
Chợ quỷ ở thời cổ còn được gọi là “quỷ thị”, chính là nơi vong hồn hội tụ, người sống chớ tiến vào.
Những vùng đất bị tàn sát thê thảm là nơi dễ xuất hiện quỷ thị nhất, một khi người sống tiến vào bên trong sẽ nhìn thấy người cả thành tựa như vẫn còn đang sống, quán rượu, quán trà, ca vũ, quán hoành thánh... đủ các loại cảnh tượng trong thành vẫn luôn náo nhiệt hệt như khi còn sống. Nhưng kỳ thật đây đều là oán khí tạo thành sương mù huyễn cảnh, “người sống” bên trong đều đã mất mạng từ lâu rồi.
Người sống thật sự nếu ăn một hạt gạo, uống một giọt nước trong quỷ thị thì đừng mong ra được khỏi quỷ thị.
Đăng bởi | TachTraThanhXuan |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |