Tề Lâm Có Tình Có Nghĩa.
Trước khi chết, Bộ Đằng Tuấn đã nói rõ lai lịch của hắn.
Hắn vốn là một thanh niên chuyên tâm khổ luyện võ thuật truyền thống Trung Quốc, sau này vô ý chiếm được một khỏa Bảo Ngọc màu đen, có năng lực Vượt Qua Thời Không.
Từ đó về sau, cuộc sống của Bộ Đằng Tuấn đã thay đổi hoàn toàn
Điều khiến cho Tề Lâm không thể hiểu được chính là Bộ Đằng Tuấn đã đi qua bốn, năm thế giới, tất cả những thế giới đó đều là thế giới võ hiệp, thậm chí còn có một thế giới là thế giới Thiên Long Bát Bộ trong tiểu thuyết của Kim Dung, đương nhiên, thế giới thực tế khẳng định là có chỗ bất đồng với truyện của Kim Dung.
Nhưng mà mỗi nơi lại có một thứ đặc sắc riêng.
Đi tới thế giới như vậy, đổi thành người bình thường, khẳng định sẽ đi tìm các loại thần công siêu cấp như Bắc Minh Thần Công, Dịch Cân Kinh, nhưng Bộ Đằng Tuấn lại không giống người bình thường.
Hắn kiên trì ở lại thế giới kia chỉ để tu luyện 20 năm võ thuật truyền thống Trung Quốc...
Sau này hắn đã trở thành cao thủ hóa kình cảnh.
Theo lời của Bộ Đằng Tuấn nói, sau khi lên tới hóa kình cảnh, hắn đã xem thường các cao thủ đẳng cấp như Kiều Phong, Mộ Dung Phục.
Cho nên hắn lựa chọn rời đi...
Tề Lâm chỉ có thể cảm khái một câu: Đúng là người kém thông mình thì lại hay gặp vận may mà
.
Dùng trí tuệ của mình, Tề Lâm thực sự không cách nào hiểu được suy nghĩ loại người này.
Sau đó Bộ Đằng Tuấn tới thế giới này, sở dĩ hắn tới đây là bởi vì hạt ngọc màu đen nhắc nhở hắn để cho hắn tìm hiểu nguồn gốc của hạt ngọc, sau đó lại phát hiện một người trọng sinh như Lâm Hàm Vận.
Sau khi tìm được Lâm Hàm Vận, Bộ Đằng Tuấn nghĩ tới kiếp trước bản thân mình có xem qua các tiểu thuyết internet, bỗng nhiên nghĩ ra sáng kiến tạo một đội giữa mình và Lâm Hàm Vận.
Hắn cho là mình là người sống hai kiếp, Lâm Hàm Vận là người trọng sinh, bọn họ Tiên Thiên đã cao hơn người khác một bậc, cho nên Lâm Hàm Vận có tư cách làm đồng đội của hắn.
Tề Lâm cho rằng hai người đúng là có chỉ số thông minh cùng một cấp bậc, nếu như là hắn thì hắn tuyệt đối không muốn có đồng đội như Bộ Đằng Tuấn.
Đương nhiên, bây giờ muốn làm vậy cũng không được, tên này đã hình thần câu diệt.
Sau khi Bộ Đằng Tuấn chết, Tề Lâm liền nhận ra ngọc bài trong cơ thể có dị động.
Thuận tiện nói một chút, sau khi ngọc bài nhận chủ liền tự động tiến vào trong cơ thể hắn.
Bây giờ hắn đã giết chết Bộ Đằng Tuấn, ngọc bài liền chính thức khởi động, trước đó đều cần Tề Lâm đem ý thức thâm nhập vào mới có thể lấy được tin tức, hiện tại ngọc bài đã có thể chủ động thông báo tin tức cho hắn.
Đồng thời còn tặng thêm cho hắn: 300 rác rưởi giá trị.
[ Số 107 nhắc nhở chủ nhân, hiện tại đã tích lũy 300 rác rưởi giá trị. Rác rưởi giá trị tròn mười vạn, có thể đổi được bảo vật của Tiên Giới hoặc là thần thông.]
Tề Lâm bị âm thanh đột nhiên xuất hiện này làm giật mình.
"Hệ thống sao?" Tề Lâm liền nghĩ trong đầu, không nghĩ tới hệ thống lại có tiếng nói.
Ngọc bài lập tức đáp lại.
( Số 107 không phải là hệ thống của Cục Quản Lý Thời Không. Số 107 chỉ là người máy thông mình của Cục Quản Lý Thời Không, phụ trách cung cấp tin tức cho chủ nhân và kết nối với Tiên Giới. )
Tề Lâm ngay lập tức đã hiểu.
Địa cầu cũng đã có trí thông minh nhân tạo, thì Tiên Giới có công nghệ cao hơn hẳn địa cầu thì việc có người máy thông mình cũng là dễ hiểu.
"Ngươi mới vừa nói rác rưởi giá trị là có ý gì?"
( Chủ nhân mỗi khi giải quyết một tên rác rưởi như Bộ Đằng Tuấn đều có thể sinh ra rác rưởi giá trị. Rác rưởi giá trị có lớn nhỏ khác nhau, quyết định bởi đẳng cấp của kẻ địch mà chủ nhân giải quyết. Về phần rác rưởi giá trị tròn mười vạn có thể hoán đổi bảo vật hoặc là thần thông, tại Cục Quản Lý Thời Không được xưng là lợi dụng phế vật. )
Tề Lâm khóe miệng co rút một chút.
Cảm giác có lão đại trâu bò đúng là sướng quá mà.
( Chủ nhân không có đoán sai, Cục Quản Lý Thời Không có Thiên Tôn và Nương Nương tọa trấn, quả thực rất trâu bò. )
Này này, ngươi theo dõi chủ tư tưởng của người ta như vậy thật không tốt a.
( Chủ nhân không cần lo lắng, 107 vĩnh viễn trung thành với chủ nhân, tuyệt đối sẽ không phản bội. )
Tề Lâm không nghi ngờ điểm này, kỹ thuật Tiên Giới rất trâu bò, hắn đã thấy không chỉ một lần.
"Ngươi xưng hô chính bản thân là 107 có ý nghĩa gì? Ngươi không có tên sao?"
( Chủ nhân là thành viên thứ 107 Cục Quản Lý Thời Không, vì vậy nên đánh số 107, danh hiệu là Luật Sư, cho nên ta gọi mình là 107.
Chủ nhân nếu như không thích, có thể đổi tên mới cho ta, đổi cách xưng hô với chủ nhân, số 107 không có giới tính, là nam hay là nữ tùy theo ý thích của chủ nhân. )
"Tốt lắm, sau này ngươi liền kêu nữ nhi, gọi ta là ba ba." Tề Lâm cứ như vậy khoái trá quyết định.
107, nga, không, là nữ nhi trầm mặc.
Chủ nhân này có chút biến thái a.
Tề Lâm mặc kệ "Nữ nhi" nghĩ như thế nào, tiếp tục hỏi nàng:
- Hạt ngọc màu đen mà Bộ Đằng Tuấn dùng để Vượt Qua Thời Không có ích lợi gì sao? Ta nộp lên thì có chỗ tốt gì?
( chủ nhân... )
"Kêu ba ba."
( ba ba... Màu đen hạt ngọc đối với chủ người cũng không có ý nghĩa gì, bởi vì ba ba đã trở thành thành viên Cục Quản Lý Thời Không, nên đã có được năng lực Vượt Qua Thời Không. )
"Kỳ thực ta đã có năng lực đó từ trước, Danh Sách Ủy Thác trên tay ta có được cả thiên hạ." Tề Lâm đắc ý nói.
Nữ nhi: 【... Ba ba nói không sai, cho nên hạt ngọc màu đen đối với ngài mà nói là một thứ phế vật, có thể lựa chọn nộp lên Cục Quản Lý Thời Không. Nữ nhi có thể giúp ba ba thông báo, Cục Quản Lý Thời Không sẽ cho ra giá trị hồi báo tương ứng. Về phần bản thân hạt ngọc màu đen, là do một số thành phần tà ác trong vũ trụ chế tạo, mục đích chính là bồi dưỡng một đám rác rưởi đi hấp thu số mệnh của các thời không. )
"Quả thực là rác rưởi, đám tà ác phía sau cũng rác rưởi như vậy, không được như lão đại của ta!"
"Đúng vậy."
Tôn Ngộ Không đột nhiên xuất hiện trong gian phòng.
Tề Lâm trước tiên là nhìn về phía Úy Trì Khê, phát hiện nàng không có chút khác thường nào.
"Không cần nhìn tiểu tử, ta đã ngưng đọng thời không."
"Đại thánh quả nhiên uy vũ." Tề Lâm vuốt mông ngựa, nhưng cũng thật sự bội phục.
Thật là muốn được uy vũ như Tôn Ngộ Không nha.
Tôn Ngộ Không cười cười, tiếp tục nói với Tề Lâm:
- Ta nói rồi, tiểu tử ngươi là người của ta, nếu không ngươi cho là Thiên Tôn dễ dàng nhận ngươi vào Cục Quản Lý Thời Không như vậy sao?
Tề Lâm ngẫm lại thấy cũng đúng.
Mình là nhân viên số 107 của Cục Quản Lý Thời Không, nói cách khác, lúc trước Cục Quản Lý Thời Không tổng cộng mới chỉ có 106 cái thành viên.
Mà dựa theo tin tức mà bản thân mình biết, chư thiên Vạn Giới có đến hàng tỉ thời không...song song, từ đó có thể thấy 107 thành viên quả thực là ít ỏi.
Mình có thể gia nhập Cục Quản Lý Thời Không, cũng là nhờ đi cửa sau mà thôi.
"Ơn nghĩa mà đại thánh ban cho, tiểu tử luôn ghi nhớ, ngày sau nếu như thành tài thành nhất định sẽ báo đáp." Tề Lâm rất nghiêm túc nói.
"Những thứ này đều là việc nhỏ, tiểu tử ngươi cũng chưa làm ta mất mặt, giải quyết mấy việc gần đây đều rất sạch sẽ, không để cho người khác phát hiện ra lỗi lầm gì." Tôn Ngộ Không khoát khoát tay, sau đó tiếp tục nói:
- Rác rưởi mà hôm nay ngươi giải quyết cũng chỉ là loại đẳng cấp thấp thôi, chỉ có hạt ngọc màu đen này coi như có chút giá trị.
"Đẳng cấp thấp, đại thánh ngài cũng đã gặp loại rác rưởi như vậy rồi sao?"
"Đương nhiên là đã gặp, có mấy tên thiểu năng cơ duyên xảo hợp đi tới Tiên Giới, hình như là luyện cái gì mà võ thuật truyền thống Trung Quốc, có ý muốn so đấu với thần tiên, kết quả bị chúng tiên ném vào Luân Hồi trong súc sinh đạo."
Tề Lâm lau mồ hôi lạnh trên đầu.
Vô tri thực sự không biết sợ a.
Tôn Ngộ Không hiển nhiên là rất chướng mắt những loại rác rưởi này, còn đặc biệt nhắc nhở Tề Lâm:
- Ngươi sau này cũng đừng làm chuyện mất mặt như vậy nghe chưa?
Tề Lâm:
-... Đại thánh ta không có ngu xuẩn như vậy.
"Ta cũng nghĩ vậy, hạt ngọc màu đen này Cục Quản Lý Thời Không sẽ thu về, 100 năm tuổi thọ hoặc một môn tiên thuật phi hành, ngươi có thể chọn một trong hai. Ta cố ý nhắc nhở ngươi, sau khi Trúc Cơ thì tuổi thọ sẽ gia tăng, cũng sẽ có khả năng phi hành, chính ngươi tự quyết định bây giờ cần cái nào hơn."
"Kỳ thực ta có một ý nghĩ, không biết đại thánh có thể giúp ta được không?" Tề Lâm thấp thỏm nói ra yêu cầu với Tôn Ngộ Không.
"Nói một chút coi."
"Ta dùng viên ngọc đen này, đổi lấy sự phú quý cho cô gái này suốt đời suốt kiếp."
Người mà Tề Lâm nói đương nhiên là Úy Trì Khê.
"Ngươi đúng là trọng tình trọng nghĩa." Tôn Ngộ Không có chút ngoài ý muốn.
Tề Lâm rất nghiêm túc nói:
- Chỉ cầu không thẹn với lòng mà thôi.
Giúp được Úy Trì Khê, hắn cũng hoàn toàn hết áy náy đối với nàng.
"Vấn đề không lớn, chuyện này ta sẽ giúp đỡ. Tiểu tử, tiếp tục cố gắng lên."
Tôn Ngộ Không tới nhanh, đi cũng nhanh.
Để lại Tề Lâm bắt đầu thu thập tàn cục.
Đăng bởi | Cẩuca |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 34 |