Thần Tiên? Yêu Quái? (3)
Nghe vậy, các thiếu niên đồng loạt thẳng lưng.
“Hiện nay thiên hạ hào hùng nổi dậy khắp nơi, có danh sơn đại phái, cũng có vương triều thế gia, có tà ma ngoại đạo, cũng có yêu tinh quỷ quái. Nhà nhà có truyền thừa, người người có thần thông, hô mưa gọi gió, dời non lấp biển, không thiếu những nhân vật như tiên thần.”
Thần tiên?
Yêu quái?
Hướng Viễn mặt mày khó hiểu, tin tức này quá sức bùng nổ, nhất thời không phân biệt được Lư Minh say quá lời, hay là sự thật.
Nhưng nhìn xung quanh không ai nghi ngờ, các thiếu niên đều vẻ mặt đương nhiên, trong lòng không khỏi rùng mình, thầm nghĩ thế giới này quá nguy hiểm.
“Thế lực lớn nhỏ trong thiên hạ trải rộng khắp nơi, thật sự nhiều như sao trên trời, chỉ nói riêng những thế lực hàng đầu đương thời thôi đã có ba hoàng tộc, bốn nhà Phật môn, năm nhà Đạo môn, tám đại ma giáo, mười đại thế gia, mười hai danh sơn đại phái…”
Ba hoàng tộc và mười đại thế gia có thể gộp chung thành mười ba thế gia, Lư Minh tuy không thuộc biên chế triều đình nhưng vẫn lĩnh lương của triều đình, ở đây không dám nói lung tung, sợ truyền ra ngoài bị người ta dị nghị, nên phải phân biệt rõ ràng.
Uống nhiều rượu rồi mà đầu óc vẫn tỉnh táo lắm.
Tiếp đó, Lư Minh tóm tắt những thế lực hàng đầu thiên hạ, như ba hoàng thất, đó là họ Tiêu ở Thần Đô, Tây Sở; họ Lưu ở Thái An, Bắc Tề; và họ Lý ở Thượng Nguyên, Nam Tấn. Vì lý do tế nhị, nên ông ta tránh không dám nói nhiều về hoàng thất Tây Sở.
Bắc Tề và Nam Tấn thì không may mắn như vậy, Lư Minh nửa đùa nửa thật nói hai nước này không có gì phải lo lắng, không sợ bị người ta nghe thấy.
“Biên giới Bắc Tề có Tây Vực, Tây Vực tuy không có đại quốc, nhưng thế lực hạng hai rất nhiều, năm nào cũng xâm phạm, ngày nào cũng quấy rối. Bắc Tề đành chịu nhún nhường, bất chấp thể diện của một đại quốc mà chủ động cống nạp, hàng năm tiền bạc đầy đủ, thậm chí còn xây thêm một bức tường…”
“Hạng người nhát gan như vậy, không xứng gọi là đại quốc!”
“Nam Tấn còn tệ hơn, người ta thường nói ‘thiên hạ giàu có mười đấu, Nam Tấn chiếm tám đấu’, Giang Đông lại là nơi đất lành chim đậu, tài lực vô song. Nhưng ta lại biết ‘thiên hạ mười đại thế gia, Nam Tấn chiếm sáu nhà’, nội đấu tranh giành đã mệt mỏi rã rời, Tây Sở ta chỉ cần xuất binh là có thể dẹp yên.”
Nói đến đây, Lư Minh hào hứng, nâng chén rượu nói: “Bắc Tề sợ chết, không thể gọi là anh hùng; Nam Tấn chỉ là vẻn vẹn phồn hoa bên ngoài, bên trong đã mục nát. Chỉ có Tây Sở ta mới là nơi nhân tài địa linh, mới có anh hùng thực sự!”
Hướng Viễn: “…”
Ngươi uống rượu gì vậy? Có phải pha thêm mai thuý không?
“Đương nhiên, Tây Sở ta cũng có chỗ thiếu sót, vùng đất Nam Cương có người man di, không chịu giáo hóa, không bái thượng bang, ẩn giấu rất nhiều tà ma...”
Giọng nói của Lư Minh càng ngày càng nhỏ, không phải uống say, mà là tiếp giáp nam cương Đức Châu, âm thanh lớn sẽ bị tà ma hoặc người man di nghe được.
Hai nhóm người này, một mình hắn cũng không thể trêu vào.
Nam Cương không phải chỉ một quốc gia mà là một khu vực nằm phía dưới Tây Sở, bộ lạc san sát, tín ngưỡng phức tạp, thi thoảng có bộ lạc cường đại dựng nước, lại là đô quốc, nguyên do rất phức tạp, dăm ba câu không nói rõ được.
Tây Sở từng định chiếm lĩnh Nam Cương, khoanh vùng dưới trướng, do chi phí quá cao, hại lớn hơn lợi, chiếm chẳng bằng không chiếm, cho nên dứt khoát để mặc cho người man di sinh trưởng.
Tuy không chiếm lĩnh nhưng Tây Sở chưa bao giờ từ bỏ việc quản lý Nam Cương, dùng cờ hiệu "làm kinh doanh đường xá, mưu lợi cho đồng hương" để thẩm thấu, mỗi lần đều vớt lợi ích trong vũng nước đục.
Không có vũng nước đục thì chế tạo vũng nước đục!
Kết quả là Tây Sở gọi Nam Cương là man di, Nam Cương nói Tây Sở trộm cướp, cứ thế định ra địch quốc.
Lô Minh không muốn nói nhiều về Nam Cương, càng không nhắc tới đám tà ma trong Nam Cương, rượu vào bụng, ngược lại nói tới thế lực nhất lưu trong cảnh nội Tây Sở.
“Thần đô Tây Sở ta là tổ địa của Chu Chi Địa, khí vận lâu dài không phải Bắc Tề, Nam Tấn có thể đánh đồng, hai đại thế gia Phù Nam Ngô thị, Thiếu Hàm Trần thị cũng đều tuân thủ nghiêm ngặt Thành Hiến, ở chung hòa hợp với hoàng tộc...”
Nói xong, Tây Sở vừa rồi còn thống nhất thiên hạ đã không đứng dậy nổi: “Những danh sơn đại phái kia, nói triều đình là triều đình, giang hồ là giang hồ, triều đình không quản chuyện giang hồ, giang hồ không để ý tới chính sự triều đình. Miệng đầy đạo lý, nếu không phải bọn họ cản tay, thiên hạ đã bị Tây Sở chúng ta chiếm mất từ lâu rồi.”
Lẩm bẩm một hồi, giáo đầu lại nói thêm về những môn phái như Vô Song cung, Kiếm Tâm Trai, Thiên Kiếm Các, Thiên Đao Tông, Thiên Võ Phái...
Đăng bởi | Thuy_Moc |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |