Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 899 chữ

.

“Ha ha, đa tạ Lê lão bản!”

Giang Bánh Bánh như kẻ ham tiền, đổ đống linh thạch ra, ôm vào lòng vuốt ve mãi không thôi.

Nhìn dáng vẻ của nàng, Lê Đại Phổ suýt cười đến gãy lưng.

“Giang sư muội~”

Tô Thanh Hà như cơn gió lướt vào.

Giang Bánh Bánh giật bắn mình, vỗ ngực nói: “Sư tỷ, đi đứng không có tiếng động gì cả…”

“Công pháp ta tu luyện là thế, xin lỗi nha~” Tô Thanh Hà bẹo má Giang Bánh Bánh.

“Tô sư tỷ, tỷ thử cái này đi, là linh quả mới nghiên cứu ra của Lê Đại Phổ, ngọt lắm!”

Giang Bánh Bánh như lấy công dâng vật quý, cắt một miếng mời nàng.

Tô Thanh Hà ánh mắt sáng rỡ, “Ngon quá~”

Ăn xong, hai má nàng đỏ bừng, ngập ngừng nói, “À... ta đến là muốn báo cho các ngươi một chuyện...”

Lê Đại Phổ: “Chuyện gì?”

“Ba ngày nữa, ta và Tiêu sư huynh sẽ thành thân, các ngươi nhớ đến sớm để góp vui nhé~”

Sắp thành thân rồi!

Giang Bánh Bánh hào hứng: “Không thành vấn đề, chúng ta sẽ đến từ sáng sớm, chúc mừng sư tỷ nhé...”

Lê Đại Phổ: “Chúc mừng chúc mừng! Các ngươi đều có đôi có cặp, khi nào giới thiệu cho ta một tiên tử đi.”

“Ta cũng muốn yêu đương mà.”

Nhìn vẻ mặt đầy khát vọng của hắn, Giang Bánh Bánh bật cười: “Mấy hôm trước chúng ta xuống núi chơi, gặp đệ tử Minh Nguyệt Cung, cô nương ấy có ý với ngươi. Kết quả thì sao? Khi gặp yêu quái, ngươi trốn sau lưng người ta.”

“Người ta bị yêu quái dọa trắng cả mặt.”

Tô Thanh Hà che miệng cười, “Sau đó thì sao?”

“Rồi ngày hôm sau người ta chạy mất, trước khi đi còn dặn ta phải chăm sóc thật tốt cho Lê đạo hữu yếu đuối.”

“Ha ha ha~” Tô Thanh Hà cười đến run người, “Lê đạo hữu yếu đuối, sao ngươi lại trốn sau lưng cô nương ấy?”

“Ta...”

Lê Đại Phổ gãi mũi, “Yêu quái đó là yêu tinh cóc, ta sợ cóc nhất.”

“Trừ cóc ra thì cái gì cũng được.”

“Thật không?” Giang Bánh Bánh nhướng mày trêu chọc, “Theo ta biết, ngươi còn sợ rết và bọ cạp nữa.”

Lê Đại Phổ khoa trương rùng mình, “Chúng không đáng sợ sao? Rết thì nhiều chân, bọ cạp sau khi hóa hình cũng đâu có đẹp đẽ gì.”

Vừa nói, trong đầu hắn đã tưởng tượng ra hình ảnh đó.

Tô Thanh Hà: “Trước đây ta cũng không thích hung thú nhiều chân, sau này gặp nhiều quá, dần dần cũng quen.”

Không còn cách nào, tu chân giới cái gì cũng có.

Ba người trò chuyện đến khi mặt trời lặn.

Tô Thanh Hà bị Tần Tuyệt Ý gọi về Tiên Thư Phong để chuẩn bị cho hôn lễ.

Lê Đại Phổ mua được một mảnh sân trong trấn Đào Hoa, có cầu nhỏ nước chảy, khung cảnh vô cùng tao nhã.

Hắn nôn nóng trở về, tiếp tục nghiên cứu những loại linh quả kỳ quái của mình.

Sân nhỏ không còn ai, bỗng trở nên trống vắng.

“Haiz~”

Giang Bánh Bánh ôm lấy Thúi Thúi, chọc vào đôi má mềm mại của nó, “Chỉ còn ngươi và ta thôi.”

“Chít chít—“

Thúi Thúi rúc vào lòng nàng, cọ qua cọ lại.

Tiểu Hoàng thấy vậy, liền ghen tị, chạy đến chân Giang Bánh Bánh, quẫy đuôi loạn xạ, nhảy lên đáng yêu, hai chân trước đặt lên đầu gối nàng, cố gắng tranh giành sự chú ý.

“Thúi Thúi, ta nhớ Tiểu Tuyệt quá, ngươi nói xem có nên tìm hắn nói chuyện không?”

Thúi Thúi giơ bàn tay nhỏ tròn trịa, “Chít~”

“Được!”

Giang Bánh Bánh vui vẻ lấy ngọc giản truyền âm ra, “Là ngươi bảo ta tìm hắn đấy nhé, không phải ta tự muốn đâu.”

Kết ấn mở ngọc giản truyền âm.

“Chít?” Thúi Thúi nghiêng đầu, tò mò nhìn chủ nhân đang hào hứng.

Ngọc giản sáng lên.

Rất nhanh, giọng nói đầy mê hoặc của Phần Tuyệt truyền đến.

“Tiểu Bánh?”

“Ừ ừ!” Giang Bánh Bánh mặt đỏ bừng, ôm ngọc giản lên ngang mặt, “Ngươi đang làm gì đó?”

Đầu bên kia vang lên tiếng cười khẽ, “Ngươi đoán xem?”

“... Ta mới không thèm đoán. Ngươi đi lâu như vậy, khi nào mới về? Ngươi có biết vừa rồi Tô sư tỷ và Lê Đại Phổ còn ở đây, giờ chỉ còn mỗi ta, chán muốn chết.” Giang Bánh Bánh ấm ức chu môi, lải nhải cả buổi, mà đối phương lại không đáp lời.

Nàng nhíu mày, hơi bực mình: “Sao không nói gì?”

Đầu bên kia, Phần Tuyệt khẽ hắng giọng, “Ngươi không phải chỉ có một mình.”

Nàng ngơ ngác “Hả?”, “Ngươi nói gì?”

“Ngẩng đầu lên.”

Giang Bánh Bánh ngoan ngoãn ngẩng đầu, liền thấy Phần Tuyệt đứng trên mái nhà, gió thổi qua tà áo hắn phấp phới.

Hắn mỉm cười, giang hai tay, nhẹ giọng hỏi: “Còn thấy một mình không?”

“Không không! Không một mình nữa!”

Nàng bật cười, lao đến ôm chầm lấy hắn, vùi đầu vào ngực hắn. Ngẩng mặt lên, đôi mắt ầng ậc nước, đáng thương nói:

“Tiểu Tuyệt, ta nhớ ngươi lắm~”

Bạn đang đọc Tiểu Sư Muội Ăn Dưa Mỗi Ngày, Nhưng Kiếm Đạo Lại Giỏi Nhất của Chân Đích Thị Hàm Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngocduong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.