Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần Ma Tái Hiện

Tiểu thuyết gốc · 3040 chữ

- Ah, đầu ta bị làm sao thế này. Đau! Đau quá đi mất!

Đang yên đang lành, không biết vì cái gì mà Lập Thiên ôm đầu kêu la inh ỏi. Hắn bất chợt cảm thấy cái đầu của mình nặng như bị núi đè, ngọn núi vừa to vừa nặng cứ đè lên khiến nó như muốn nổ tung ra ngay lập tức. Rất nhanh, cảm giác đau đớn tràn ngập toàn thân, mỗi thớ da tấc thịt đều gặp phải tình huống tương tự, bị một loại lực lượng thần bí đè ép đến mức dán sát lên mặt đất.

Trước tình huống nguy cấp, Lập Thiên cố dùng hết sức bình sinh để kháng cự. Chỉ bất quá mới thử qua một chút thì lại phát hiện ra tu vi bản thân đối với loại lực lượng đang khống chế mình chỉ nhỏ bé như kiến hôi, căn bản không thể làm ra bất kỳ tác dụng gì. Cứ thế, hắn vật lộn với cơn đau một thôi một hồi, cuối cùng vô lực ngất lịm đi rồi không hay biết gì nữa.

- Tiểu tử thối, ngươi bị làm sao thế này? Ngươi mau nói gì đi chứ?! Ngươi đừng làm ta sợ!

Hàn Tuyết Liên đang chăm chú quan sát băng hoa cũng bị tiếng thét thất thanh của Lập Thiên doạ cho giật bắn mình. Lúc nàng đưa mắt nhìn qua thì đã thấy Lập Thiên co quắp nằm một góc, thân thể bẹp dí trên mặt đất như dính keo, làm thế nào cũng không nhấc lên được. Trong lúc hoảng hốt, nàng vừa kêu gào vừa lay người hắn, tuy nhiên lại không thể giúp đỡ được gì, chỉ đành trương mắt nhìn hắn ngất đi trong vòng tay mình.

Mãi đến khi Lập Thiên ngất đi, trạng thái đau đớn của hắn gần như biến mất ngay sau đó, Hàn Tuyết Liên thấy thế mới yên tâm phần nào, bấy giờ mới có thời gian đi tìm hiểu nguyên nhân vấn đề. Nãy giờ nàng chỉ chú ý đến phiến băng hoa ở phía trên, cơ hồ không biết Lập Thiên đang làm gì ở dưới này. Đến khi để ý quan sát thì mới biết hoá ra Lập Thiên đang nghiên cứu mấy bức hoạ đồ xung quanh thạch đài.

Nhìn vào bức hoạ đồ khắc hoạ trận chiến giữa hai vị thần ma lạ hoắc lạ huơ, Hàn Tuyết Liên ra vẻ đăm chiêu. Theo quán tính, nàng cũng vừa xem tranh vừa đọc thơ, cũng mang máng hiểu được ý vị mà tác giả muốn gửi gắm, tính tò mò được khơi gợi lên càng khiến nàng muốn chạm tay vào bức hoạ đồ ấy. Càng không ngờ tới, khác với Lập Thiên, Hàn Tuyết Liên vừa chạm tay vào hoạ đồ thì đầu óc bỗng nhiên choáng váng, thân thể không tự chủ được ngã xuống rồi chìm vào hôn mê.

Trong cơn mê man, một giấc mơ hết sức kỳ quái bất chợt hiển hiện trong đầu nàng. Trong giấc mơ đó, nàng từ một vị đại tiểu thư họ Hàn bỗng nhiên hoá thân thành Huyền Âm Thần Nữ, tay cầm thần cung, thân mang chiến giáp, khí khái bễ nghễ chúng sinh, quân lâm thiên hạ. Ở phía đối diện, Lập Thiên, tên tiểu tử thối tham lam vô tích sự trong mắt nàng bỗng nhiên biến thành Ma Hoàng, một đại ma đầu cùng hung cực ác, sát nghiệp nặng nề khiến cho nhân thần cộng phẫn, đáng chết ngàn lần.

Giờ đây, nàng và hắn không còn là đồng môn, cũng không phải là bằng hữu hay ân nhân gì mà chính là kẻ thù, một trận sinh tử chiến này không thể không đánh. Đột nhiên, nàng cảm thấy vô cùng lo sợ. Nàng không sợ Ma Hoàng thực lực cường đại, cũng không sợ thua trận đồng nghĩa với việc bản thân phải chết, mà nàng không muốn cùng Lập Thiên trở thành kẻ thù không đội trời chung. Trong khoảnh khắc ấy, trái tim nàng như bị người bóp nghẹt, đau đến đứt từng đoạn ruột. Nàng không thể hiểu nổi vì sao bản thân lại có cảm giác đó, chỉ biết rằng tâm hồn nhỏ bé mỏng manh của nàng sắp vỡ ra thành từng mảnh nhỏ.

Trước sự thật đầy tàn khốc và cay nghiệt, nàng không biết bản thân nên làm ra lựa chọn thế nào cho đúng. Nàng chỉ biết cố hết sức kêu gọi Lập Thiên quay đầu, cùng nàng, cùng thần tộc đi chung một đường, thậm chí còn vẽ ra tương lai tốt đẹp giữa hai người. Thế nhưng mọi chuyện hoàn toàn không như nàng mong muốn, Lập Thiên khăng khăng từ chối hết mọi đề nghị của nàng, sau cùng không chút lưu tình mà hạ thủ giết chết nàng, đây là sự thực đau đớn biết bao. Vô thanh vô tức, từ khoé mắt Hàn Tuyết Liên có hai dòng lệ nóng chảy ra, theo gò má rơi xuống mặt đất rồi kết thành hai phiến băng mỏng.

Cùng lúc đó, trong đầu Lập Thiên cũng xuất hiện một giấc mơ, giấc mơ này giống y hệt như giấc mơ của Hàn Tuyết Liên, chỉ khác ở chỗ vị trí của hắn chính là vị Ma Hoàng hung danh hiển hách kia. Trong thân phận của hắn, dưới góc nhìn của hắn, tất cả chúng sinh đều bình đẳng, đều là sâu kiến, đều là rác rưởi như nhau. Chỉ cần hắn muốn, giết một con kiến chính là giết, giết một con người cũng chính là giết, không khác biệt gì. Hơn hết, hắn là đấng tối cao, sẽ không vì bất kỳ ai, bất kỳ thứ gì mà hạ mình thương lượng. Hắn mới là người quyết định vận mệnh của mình, cũng là người quyết định vận mệnh của cả thiên hạ, không ai có thể làm lung lay địa vị tối thượng của hắn, Hàn Tuyết Liên không, ngay cả Thần Đế cũng không.

Từ đầu chí cuối, Lập Thiên và Hàn Tuyết Liên đều chìm đắm trong mộng mị nên không hề hay biết, giấc mơ đó thực ra cũng không hẳn là giấc mơ mà là sự thật đang diễn ra bên ngoài. Trong lúc hai người đang bất tỉnh nhân sự, từ trong thức hải của Lập Thiên, một đạo thần thức cực mạnh của Ma Hoàng theo mi tâm của hắn chui thẳng ra ngoài, giữa trời hoá thành một thân pháp tướng diện mạo dữ dằn, sát khí lạnh lẽo đè ép tứ phương. Mà khi pháp tướng của Ma Hoàng xuất hiện, lực lượng pháp trận bao phủ Thần Tuyết Sơn cũng ngừng tác động lên thân thể Lập Thiên mà chuyển sang tấn công pháp tướng của Ma Hoàng, dường như muốn ngay lập tức hủy diệt nó.

Không lâu sau, ngay sát bên cạnh, từ trong thức hải của Hàn Tuyết Liên vậy mà cũng có một đạo thần thức hàn lãnh phóng xuất ra, nhanh chóng biến thành pháp tướng của một vị nữ thần trang nghiêm uy dũng. Không nghi ngờ gì nữa, chủ nhân cỗ pháp tướng ấy chính là Huyền Âm Thần Nữ. Pháp tướng của Huyền Âm Thần Nữ vừa xuất hiện, lực lượng cấm chế bao phủ Thần Tuyết Sơn vô hình chung bị dẫn động về một chỗ, không ngừng dung hội vào cỗ pháp tướng ấy khiến cho nó càng lúc càng rõ nét, càng lúc càng chân thực, uy lực cũng mạnh lên rõ rệt, giống như phiến đại trận bố trí ở nơi này được xây dựng để phục vụ cho sự trọng sinh của nàng vậy.

Hai cỗ pháp tướng một của Ma Hoàng một của Huyền Âm Thần Nữ vì cơ duyên xảo hợp mà xuất hiện, và cũng bởi thế mà trận chiến trong lịch sử lại được tái diễn trên thế tục. Chỉ là không ai ngờ được rằng, kết quả của trận chiến sau hàng ngàn vạn năm vậy mà chỉ có một, Ma Hoàng vẫn là người chiến thắng. Sau trận chiến, Ma Hoàng quay trở lại thức hải của Lập Thiên, yên ổn tu hành. Đối diện, đạo thần thức rời rạc của Huyền Âm Thần Nữ cũng quay lại thức hải của Hàn Tuyết Liên, biến mất như chưa từng xuất hiện. Thiên không y cựu, hoàn cảnh bất đồng, sau khi Ma Hoàng cựa mình, lực lượng cấm chế tác động lên thân thể Lập Thiên đã hoàn toàn bị phá hủy.

Quay trở lại trước đó mấy khắc đồng hồ, lúc này Lập Thiên đang loay hoay với đám hoạ đồ điêu khắc trên thạch án và phát hiện ra chỗ hoạ đồ ấy còn giấu diếm một loại pháp trận ký thức. Và rồi khi Lập Thiên khám phá những đoạn linh thức kia, không phải chỉ mỗi hắn nhận thức được những thông tin mà bức hoạ đồ muốn đề cập đến mà ngay cả Ma Hoàng đang cư ngụ bên trong thức hải của hắn cũng cảm nhận được. Ban đầu, Ma Hoàng vốn chẳng bận tâm, cho đến khi đoạn ký ức trận chiến của lão và Huyền Âm Thần Nữ xuất hiện thì lão mới quyết định mò ra bên ngoài tìm hiểu sự tình, đó là nguyên nhân của toàn bộ vấn đề.

Thực tế mà nói, từ lúc Ma Hoàng chiếm đoạt thức hải của Lập Thiên đến nay, có không biết bao nhiêu lần lão đã lợi dụng thân thể Lập Thiên để thăm dò tình huống xung quanh, mà lần này cũng không ngoại lệ. Ở bên trong thức hải của Lập Thiên, Ma Hoàng luôn đinh ninh rằng bản thân không thể bị phát hiện, cho nên chỉ cần muốn làm gì thì liền thẳng thắn thi triển thuật pháp. Lão cũng không ngờ rằng hiện tại Lập Thiên đang ở trong pháp trận do hậu nhân thần tộc Thiên Nguyên bố trí xuống, cực kỳ mẫn cảm với ma khí. Chính vì thế, thần niệm mới quét ra thì ngay lập tức bị phát hiện, sau đó lực lượng của pháp trận cũng đồng thời tạo thành công kích áp chế xuống.

Ma Hoàng là cáo già thành tinh, hiển nhiên chỉ liếc mắt một cái là biết chuyện gì đang xảy ra ngay. Sau khi tiến hành một số thủ đoạn thăm dò, xác định Thần Tuyết Sơn là một phương thiên địa thu nhỏ, thiên địa pháp tắc kín kẽ, xung quanh không có ai nên lão mới mạnh dạn xuất hiện, mục đích chủ yếu tất nhiên là phá hủy lực lượng cấm chế đang muốn tấn công mình. Bất quá Ma Hoàng cũng không ngờ rằng cơ duyên xảo hợp thế nào mà lại gặp được tia nguyên thần còn sót lại của Huyền Âm Thần Nữ ở đây, mà đối phương dù đã chết đi hàng vạn năm lại vẫn còn ghi nhớ thù xưa hận cũ, hại lão phải tốn khá nhiều vốn liếng mới trấn áp được. Nghĩ lại chính nàng ta cũng là cái dạng sống lay sống lắt như bản thân nên cũng thôi không muốn đuổi cùng giết tận làm gì.

Thiên địa vắng vẻ, thời gian trôi nhanh, một đêm yên bình lặng lẽ trôi qua. Không biết ngủ quên bao lâu, đến khi tỉnh dậy thì Lập Thiên đã không còn cảm giác bị đè ép như trước nữa, thân thể nhẹ nhàng đi hẳn, cũng không còn cảm giác đầu đau như búa bổ, ngay cả hít thở cũng khó khăn. Chỉ là giấc mơ kỳ quái kia vẫn là thứ gì đó quá đỗi kinh khủng, vẫn lưu lại sự ám ảnh trong tâm trí của hắn.

Nhìn thấy Hàn Tuyết Liên đang ngủ say sưa một bên, gương mặt non nớt thi thoảng nhăn nhó vì cơn đau từ trên người truyền đến, Lập Thiên mới nhớ ra vết thương do tuyết lang để lại trên người nàng hình như chưa được xử lý ổn thoả, thoáng chốc cảm thấy động lòng thương cảm. Mặc dù tính tình hai người vốn không hợp nhau, cứ mở miệng ra là không mắng thì chửi, song trong bụng thì đều chân thành đối đãi chứ chẳng có ác ý gì, nói chung dù thế nào hắn cũng không thể mặc kệ nàng không quản.

Nghĩ thế, nhân lúc Hàn Tuyết Liên đang ngủ, Lập Thiên nhẹ nhàng lấy linh dược trị thương từ trong người ra, trước tiên thoa thuốc rồi băng bó vết thương ở chân, sau đó lại tiến hành băng bó vết thương ở lưng. Chẳng qua Hàn Tuyết Liên dù đang ngủ say nhưng vẫn bị cơn đau làm cho thức tỉnh, trùng hợp thế nào mà đến công đoạn Lập Thiên cởi áo ngoài để băng bó vết thương lớn ở phần lưng thì nàng lại tỉnh dậy.

Chỉ nghe bốp một tiếng, má của Lập Thiên đang trắng mịn đàn hồi đột ngột xuất hiện năm dấu tay đỏ hoe, mà ý thức cũng bị cú tát làm cho gián đoạn mất mấy giây. Hàn Tuyết Liên bị cơn đau gọi tỉnh, mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn, mới nhìn một cái thì liền nổi giận đùng đùng, không thèm hỏi đầu đuôi mô tê gì thì đã cho Lập Thiên một bạt tai nổ đom đóm mắt, quát lớn:

- Tiểu tử khốn kiếp, ngươi định làm gì ta?

Bất thình lình bị đánh cho một phát trời giáng, Lập Thiên một tay che má, mặt mày thì nhăn nhó không thành hình, phẫn nộ đáp trả:

- Tiểu nha đầu, tại sao ngươi đánh ta?

Hàn Tuyết Liên nghiến răng ken két gầm lên:

- Ngươi còn dám hỏi ta? Cả gan sàm sỡ bổn tiểu thư, ai cho ngươi lá gan đó hả? Cứ tưởng ngươi chỉ là tên nhà quê không biết tốt xấu thôi, ai ngờ ngươi còn là đồ sắc lang, trẻ không buông già không tha, bổn tiểu thư không dùng một tát đánh chết ngươi đã là may mắn lắm rồi đấy, còn ở đó mà già mồm.

Lập Thiên tức không chịu nổi, thở phì phò nói:

- Khốn kiếp, ai nói ta muốn sàm sỡ ngươi. Tiểu gia là đang định băng bó vết thương sau lưng của ngươi mà thôi.

- Vậy ngươi cởi y phục của ta ra làm gì?

- Không cởi y phục của ngươi thì ta băng bó vết thương vừa dài vừa sâu phía sau lưng ngươi kiểu gì? Chẳng lẽ lấy tay đè lên chắc?

Nghe nói đến đây, Hàn Tuyết Liên đang mê man không hiểu chuyện gì chợt phát hiện ra chỗ bị thương trên chân lúc trước vội vàng xử lý cho có lệ bây giờ đã được băng bó cẩn thận, không thấy đau đớn gì nữa. Mà vết thương sau lưng cũng có cảm giác mát lạnh do linh dược truyền đến, chỉ tê tê chứ không đau nhức, rất là dễ chịu, liền biết Lập Thiên đã xử lý vết thương cho nàng rất tốt chứ không phải lấy cớ biện minh cho hành động vô lễ vừa rồi, bất chợt thâm tâm có mấy phần hổ thẹn.

Mặc dù vậy, nghĩ đến việc Lập Thiên tự tiện cởi y phục khi chưa được sự cho phép của mình, nàng vẫn rất là tức giận. Nàng là nữ nhân, sao có thể để cho nam nhân tự tiện động vào cơ thể của mình. Dù cho hành động kia là có thiện chí, mà thứ đối phương nhìn thấy đến cùng cũng chỉ là chiếc áo yếm mà thôi, bất quá như thế cũng là quá phận rồi. Nghĩ ngợi một chút, Hàn Tuyết Liên vẫn không nhận lỗi là của mình, nhưng lại dịu giọng nói:

- Ngươi quay mặt sang chỗ khác đi, ta tự làm được!

Nghe Hàn Tuyết Liên nói thế, Lập Thiên cũng không nói gì nữa mà đi sang phía khác của thạch án, ngồi nhìn về xa xăm. Hàn Tuyết Liên tự mình băng bó vết thương, thế nhưng thấy Lập Thiên không nói năng gì thì cũng không yên tâm, bèn chuyển sang một chủ đề khác, hỏi:

- Tiểu tử thối, lúc nãy ngươi bị sao vậy, đang yên đang lành tự nhiên la hét om sòm, còn ôm đầu lăn lộn khắp nơi, dọa ta sợ hết hồn?!

Lập Thiên dù tâm tình không vui nhưng vẫn mở miệng đáp:

- Ta cũng không rõ lắm. Ta vô tình phát hiện ra mấy bức phù điêu ở đây có ẩn chứa Ký Thức Trận Đồ nên muốn tìm hiểu một chút, không ngờ thứ muốn biết còn chưa được biết thì đã gặp chuyện xúi quẩy rồi. Ta chỉ biết bản thân bị đè xuống, đứng không nổi, đầu óc như muốn nổ tung, sau đó thì không biết gì nữa.

Nói tới đây, Lập Thiên nhớ lại Hàn Tuyết Liên hình như cũng bị ngất đi, bèn hỏi:

- Vậy còn ngươi thì sao? Tại sao ngươi lại nằm bên cạnh ta? Đừng có nói với ta là ngươi cũng bị đau đầu rồi ngất đi đấy nhé?

Hàn Tuyết Liên lắc đầu phản bác, mơ mơ hồ hồ đáp:

- Ta cũng không nhớ rõ. Ta chỉ biết sau khi ngươi ngất đi thì ta cũng đi tìm hiểu bức hoạ đồ kia, ai ngờ mới chạm vào thì thấy toàn thân mệt mỏi rã rời, hai mắt hoa lên, thế là ngủ thiếp đi lúc nào chẳng biết. Mãi cho đến khi bị ngươi đánh thức thì mọi chuyện đã thành như vậy rồi.

- Ồ, đúng là chuyện lạ nha. Cả ta và ngươi đều ngất đi không rõ nguyên nhân, mà bắt nguồn đều từ mấy bức thạch điêu này, phải chăng bên trong còn giấu diếm bí mật gì khác mà chúng ta chưa biết. Không được, ta nhất định phải tìm hiểu kỹ lại một lần nữa, biết đâu trước đó đã bỏ sót thứ gì thì sao.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.