Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Điệp Băng Tiễn

Tiểu thuyết gốc · 3610 chữ

- Dĩ nhiên là ta không tin rồi!

Thêm một lần nữa Hàn Tuyết Liên bị những lời lẽ cay nghiệt của Lập Thiên khiêu khích, nhất thời giận không chịu nổi, nộ hỏa bốc lên tận đầu, chỉ muốn dùng thần cung bắn cho cái tên cà chớn này một phát chết tươi ngay lập tức. Bất quá nàng còn chưa kịp động thủ thì đã nghe Lập Thiên lên tiếng nói chen vào:

- Đấy, ngươi nhìn đi, thần cung trong tay ngươi không những mũi tên mà cả dây cung cũng không có, vậy thì bắn kiểu gì. Cho dù nó không phải là một kiện phế phẩm thần khí thì đã sao, Huyền Âm Thần Nữ dùng được chắc gì tiểu nha đầu như ngươi đã dùng được?! Ngươi chớ có tự tin thái quá nha!

Lập Thiên vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào chiếc cung trong tay Hàn Tuyết Liên mà cao giọng đánh giá, một mực tỏ ra không tin đối phương biết cách vận dụng thần cung phá vỡ vách đá. Mặc dù trong suy nghĩ của Lập Thiên, kiện thần cung của Huyền Âm Thần Nữ và chiếc hồ cầm của què gia gia nhà hắn đều có đặc điểm chung là không có dây. Mà trên thực tế thì què gia gia nhà hắn vẫn có thể dùng nó gảy đàn tấu nhạc như thường, thậm chí thanh âm phát ra còn hay hơn cả những chiếc hồ cầm có dây là đằng khác.

Trong khi đó, loại hồ cầm mà què gia gia sử dụng cho dù có được tính là một loại pháp khí pháp bảo đi chăng nữa thì cùng lắm phẩm chất chỉ ở mức cao giai là cùng, còn đồ vật Huyền Âm Thần Nữ để lại thì chính là một kiện thần khí có một không hai trên đời, hai món có thể mang ra so sánh với nhau ư? Tất nhiên là không rồi. Cho nên nếu cây hồ cầm của què gia gia nhà hắn có thể sở hữu loại năng lực phi thường thì không có lý do gì kiện thần khí của Huyền Âm Thần Nữ lại không thể có được điều đó.

Nhưng nói đi thì phải nói lại, đã là thần khí thì uy lực sẽ không tầm thường, đừng nói phá hủy địa cung, nói dùng một tên hủy luôn Ứng Thiên Tông cũng không ai dám nghi ngờ. Bất quá muốn khiến cho kiện thần khí đó bộc phát ra uy lực càng mạnh mẽ thì cũng đòi hỏi tu vi người sử dụng cũng phải cường đại và độ thuần thục phải cao mới được. Ví như hồ cầm của què gia gia chẳng hạn, từ nhỏ đến lớn ăn nằm với nhau mà hắn có dùng được đâu, thì nay Hàn Tuyết Liên cũng thế. Huống hồ đối phương tu vi không bằng hắn, cũng không quen thuộc thần cung, muốn thôi phát uy năng của nó hoàn toàn không phải chuyện dễ dàng.

Chỉ có điều Lập Thiên không biết rằng Hàn Tuyết Liên không hề suy nghĩ giống như hắn. Từ lúc nắm giữ thần cung trong tay, nàng có cảm giác nó và bản thân mình chính là một thể, mình muốn cái gì thì nó muốn cái đó, không cần dùng lời nói, chỉ cần dùng suy nghĩ là hai bên có thể thấu hiểu được nhau. Cho nên đứng trước thách thức của Lập Thiên, Hàn Tuyết Liên chẳng thèm giải thích cái gì, thân thể tự động bước lên phía trước mấy bước, cách xa hắn độ ba trượng mới dừng lại. Nàng nghiêm trang đứng giữa thông đạo, hai mắt nhắm thẳng vách đá trước mặt, cánh tay trái nhanh chóng dơ lên, bàn tay phải làm tư thế kéo cung như thể chiếc cung trong tay là một chiếc pháp cung bình thường, linh khí toàn thân chấn động dữ dội.

Ngạc nhiên thay, thần cung trong tay Hàn Tuyết Liên sau khi dung nhập linh khí thể nội của nàng giống như cộng hưởng với nhau, thân cung đang ảm đạm bỗng nhiên bị trạng thái phẫn nộ của nàng thúc dục, linh quang càng trở nên sáng rỡ. Rất nhanh, bên trong thân cung xuất hiện ức vạn đạo linh quang nhỏ li ti từ trung tâm thân cung chạy dài đến hai đầu cánh cung rồi lại từ mũi cánh cung phóng ra ngoài, giữa không trung hình thành hai sợi dây linh khí vừa tròn vừa mảnh chầm chậm nối liền với nhau tạo thành dây cung.

Cùng với đó, tuân theo tư thế thu tay của Hàn Tuyết Liên, dây cung đang nằm ngay ngắn cũng bị kéo lệch đi, mà ngay khi dây cung bị kéo lệch khỏi đường thẳng thì chính giữa dây cung cũng đồng thời hình thành một chiếc mũi tên bằng linh khí vô cùng đẹp mắt. Chiếc mũi tên bằng linh khí này vậy mà giống như một con bươm bướm chúa, xung quanh còn có một bầy bươm bướm nhỏ bay múa, rất là hoành tráng.

Lúc này, toàn bộ cung tên lẫn mũi tên đều phát ra quang hoa rực rỡ, thực sự rất khác so với lúc ban đầu, thậm chí ngay cả thân thể Hàn Tuyết Liên cũng sáng rực như ngọn đèn trong đêm tối. Chỉ một lúc sau, khi linh lực từ thân cung truyền vào Điệp Băng Tiễn đủ nhiều, khí tức trên thân linh tiễn càng cường đại, dường như muốn xuyên thủng thiên địa, khiến cho Lập Thiên đứng bên cạnh bất giác giật mình kinh hãi, tự động lùi lại mấy bước.

- Ta đang nằm mơ phải không? Thế nào tiểu nha đầu kia mới cầm đến thần cung thì đã biết cách sử dụng rồi?!

Lập Thiên dường như không thể tin vào mắt mình, không ngừng dùng hai tay dụi mắt để nhìn cho kỹ. Mấy giây sau, chỉ nghe ầm một tiếng, Điệp Băng Tiễn từ thần cung bắn ra, vách đá trước mặt bị chọc ra một cái lỗ tròn to và sâu hoắm. Chỉ là khác với tưởng tượng của hắn, một tiễn phá núi này không gây ra động tĩnh đến mức đất rung núi lở mà vô cùng nhẹ nhàng, giống như độ cứng rắn của vách đá so với độ sắc bén của mũi tên là không đáng kể cho nên dễ dàng bị nó chọc thủng, lực cản trở không cao nên không gây ra động tĩnh nhiều.

Vẫn còn chưa hết, Điệp Băng Tiễn bắn ra không chỉ chọc thủng vách đá thành một cái lỗ lớn mà chớp mắt sau đó cũng gọt phẳng đầu của ngọn núi đối diện cách đó không xa rồi mới biến mất ở cuối chân trời. Ngay cả đất đá bay ra từ khu vực vách núi bị chọc thủng cũng bị lực lượng khuếch tán từ linh tiễn đánh cho nát vụn, nhất loạt hóa thành cát bụi bay mù trời, chẳng còn viên nào nguyên vẹn mà rơi xuống đất cả. Thậm chí xung quanh đường bay của linh tiễn còn tạo ra vô số đạo quang mang lấp lánh, vẽ nên một đường vòng cung sáng rực in trên nền trời trong xanh.

Lập Thiên đứng bên cạnh quan sát cả buổi, lần này hắn lại trải qua thêm một chuyện kinh thiên động địa nữa, miệng mồm ú ớ nói không ra hơi, hai mắt mở to như quả trứng gà, tâm thần cũng run rẩy theo chấn động của ngọn núi. Giờ thì hắn đã hiểu thần khí là cái gì rồi, cứ nhìn cái lỗ do một tiễn kia để lại là hiểu ra ngay. Bình thường vết thương do các loại công kích luôn là trước to sau nhỏ, có chuyện này là vì linh năng tiêu thất đi theo thời gian. Nhưng đằng này cái lỗ trên vách đá lại trước nhỏ sau to, chứng minh lực lượng của linh tiễn khi rời khỏi cung đang mạnh dần lên chứ không yếu dần đi, đã vượt ra khỏi lẽ thường mà đạt đến tầm vóc của đại đạo.

- Tiểu tử thối, bây giờ ngươi còn muốn nói cái gì nữa không?

Hàn Tuyết Liên một tiễn phá sập địa cung, khẽ dùng ánh mắt chán ghét nhìn Lập Thiên như thằng đần rồi hất hàm đi trước. Lập Thiên thì cạn lời rồi, hắn còn biết nói cái gì nữa đây. Cho đến khi mọi chuyện kết thúc, hắn chợt phát hiện ra ở trong chuyến lịch luyện này, hắn chính là kẻ dệt hoa trên gấm, chuyên đi làm đá lót đường cho người khác. Vốn dĩ hắn đã chuẩn bị bao nhiêu là thứ, từ tiền bạc, thời gian, công sức để phục vụ cho chuyến đi này, ấy vậy kết cục lại tay trắng trở về. Trong khi đó vị tiểu thư Hàn gia kia chẳng bỏ ra cái gì thì đụng phải đại vận, lấy được thần cung, còn nhận được truyền thừa của Huyền Âm Thần Nữ.

Bằng vào cỗ đại cơ duyên ấy, một khi trở về tông môn, việc nàng ta nhận được sự coi trọng của một vị nữ truyền pháp trưởng lão nào đó là điều gần như chắc chắn, từ đó trở thành thân truyền đệ tử, một bước lên mây. Mà nếu may mắn hơn thì có khi ngay cả hậu nhân thần tộc ở Thiên Nguyên cũng sẽ nghe tin mà tìm tới, tối thiểu cũng đưa ra lời mời chào nàng ta đến Thiên Nguyên thần tộc du học một phen, tiền đồ bất khả hạn lượng. Chỉ bằng hai việc đó thôi thì những loại tài nguyên thu lượm được từ chuyến lịch luyện đã không còn bất kỳ giá trị nào đáng kể.

Hắn thì hoàn toàn ngược lại, không những gia tài bạc triệu bị tiêu phí một đi không trở lại mà còn phải chịu tông môn trách phạt, thua lỗ nặng nề. Dù sao hắn thân là nhóm trưởng, tự ý chủ trương tiến nhập Thần Tuyết Sơn khi chưa có sự đồng ý của sư môn tính là một tội. Thêm vào đó vì an nguy của bản thân mà không khéo đám người Triệu Tử Phục sẽ sử dụng Thông Linh Phù điều động ban giám sự hỗ trợ, làm gián đoạn quá trình lịch luyện của cả nhóm, tội tăng thêm một bậc.

Từ hai điểm trên xem xét, tính sơ sơ thì công không có mà tội một bầy, lúc trở về không bị người ta lôi tới Minh Tiêu Điện để chưởng môn và mười vị trưởng lão chửi mắng một trận mới là lạ. Nghĩ thế, Lập Thiên như người mất hồn đi ra khỏi địa cung, cảm thấy nhân sinh đắng cay chua chát có đủ, cứ đụng tới nữ nhân thì chỉ có thua lỗ nặng nề mà thôi. Lần này coi như là bài học để đời, về sau nhất định phải tìm cho mình lối đi riêng như các vị tăng ni phật tử Đoạn Trần Tự, có thế thì họa chăng số phận mới khá khẩm lên được.

- Phía bên này, mọi người mau tiến lên!

Vừa rời khỏi hang động không được bao lâu, Lập Thiên đã cảm thấy có rất nhiều luồng khí tức khủng bố từ xa truyền tới, thậm chí còn có cả âm thanh hô hoán vang lên, cứ ngỡ là đám người Trường Sinh Phái tập kích nên dù đang trong tình huống mất hết niềm tin vào cuộc sống cũng phải lấy trường kiếm ra phòng thủ. Hàn Tuyết Liên đi trước thì tay cầm chắc thần cung, chuẩn bị nghênh địch. Ai ngờ đợi được một lúc mới biết người đến không phải kẻ địch mà chính là nhóm người Mặc Nghiên sư huynh, trong chốc lát hiểu ra đầu đuôi mọi chuyện.

Không ngoài dự đoán, nhóm người Triệu Tử Phục vì lo lắng cho an nguy của hai người nên mới không ngại thành tích bị ảnh hưởng mà dùng Thông Linh Phù kêu gọi ban giám sự giúp đỡ, phen này hắn về tông môn đảm bảo lãnh đủ. Nghĩ thế nên khi nhìn thấy người đến là đồng minh nhưng Lập Thiên cũng không hào hứng gì, sắc mặt cứ như cha chết mẹ mới qua đời. Triệu Tử Phục thì khác, vừa thấy mặt Lập Thiên, y đã lập tức chạy tới ôm chầm lấy hắn, vừa sờ nắn kiểm tra thân thể hắn xem có bị thương ở đâu không. Đến khi chạm phải giáp bào làm bằng vảy giao long trên người Lập Thiên thì y mới an tâm, chỉ hỏi thăm mấy câu rồi trở lại như thường.

Bất quá a Đào thì không bình tĩnh được như vậy, mấy ngày không thấy mặt Hàn Tuyết Liên khiến cho nàng ăn không ngon ngủ không yên, chưa gì mà đã già như bà cụ bảy tám mươi tuổi, ngay cả vành mắt cũng thâm quầng luôn rồi. Bây giờ chợt thấy tiểu thư nhà mình bình an vô sự thì mừng đến nỗi nước mắt hai hàng, cứ ôm chầm lấy Hàn Tuyết Liên mà khóc hu hu như trẻ con. Mà khi phát hiện ra tiểu thư nhà mình bị thương, a Đào cũng hết hồn hết vía, không ngừng hỏi thăm hết cái này sang cái nọ, ví dụ như vì sao bị thương, vết thương hiện tại còn đau không, mấy ngày nay hai người đi đâu, ăn gì, đủ các loại câu hỏi cứ đổ dồn lên khiến Hàn Tuyết Liên cũng trả lời không kịp.

Dưới hoàn cảnh đó, người không tỉnh táo như Triệu Tử Phục và a Đào thì chẳng hề hay biết cái gì, nhưng những người bình tĩnh thì dường như đã nhận thức được vấn đề phát sinh ở đây là gì. Đó không phải là vấn đề liên quan đến nhân mạng, cũng không liên quan đến tông môn, mà liên quan đến Huyền Âm Thần Nữ và hậu nhân thần tộc. Lúc này, đứng cách xa đám người Lập Thiên độ hơn chục trượng, Đường Nhu Tâm, Mặc Nghiên và những đệ tử nội môn trong ban giám sự đang nhìn chằm chằm vào thanh pháp cung trong tay Hàn Tuyết Liên, càng nhìn kỹ thì sắc mặt càng thêm ngưng trọng, thi thoảng lại đảo qua mắt nhau xem đối phương có suy nghĩ gì, bất quá tất cả đều không có ai lên tiếng, bầu không khí đặc quánh như keo, vô cùng căng thẳng.

- Con mẹ nó, là kẻ nào từng nói Hoả Nhãn Yêu Lang tu vi yếu ớt, chỉ cần phát hiện ra nguy hiểm sẽ lập tức cong đuôi bỏ chạy vậy? Như thế này mà gọi là tu vi yếu ớt, nhát gan như thỏ đế ư? Ngươi bốc phét thì cũng vừa vừa phải phải thôi chứ, có cho người ta con đường sống hay không? Ta, ta nguyền rủa cái tên trời đánh thánh đâm chuyên tung tin mù lừa bịp đồng môn nhà ngươi, nguyền rủa cả nhà cả họ cả dòng tộc nhà ngươi đều chết không yên lành, mồ không yên mả chả đẹp. Ah, ta bị thương rồi! Mọi người mau cứu ta với!

Khung cảnh đang yên bình là thế bỗng nhiên bị phá vỡ bởi tiếng hô hoán của rất nhiều người. Lúc này, một nhóm chiến tu đệ tử ở gần phạm vi Thần Tuyết Sơn vì phát hiện ra dị tượng nên đã tìm đường chạy tới. Chỉ là đám người này chẳng hiểu đi săn tuyết lang kiểu gì mà lại bị tuyết lang săn ngược trở lại, rút cuộc cả đám bị đánh cho tan đàn xẻ nghé, vừa chạy vừa la hét ỏm tỏi, loạn hết xì ngầu. Mặc dù tên trưởng nhóm không ngừng kêu gọi cả nhóm tập hợp lại một chỗ nhưng dưới sự công kích liên tục của tuyết lang, lời kêu gọi đó gần như không có tác dụng gì.

Tương tự tình huống Lập Thiên và Hàn Tuyết Liên từng gặp phải, nhóm đệ tử này cũng bị rất nhiều tuyết lang ở chân núi bao vây, bất đắc dĩ phải chạy lên đỉnh núi, vô tình rơi vào tầm mắt của những người đang có mặt trên sơn đạo. Bất ngờ bắt gặp một màn này, Lập Thiên và Hàn Tuyết Liên đồng thời trố mắt nhìn nhau, nhất thời không biết nói gì cho phải. Rõ ràng Hoả Nhãn Yêu Lang trước đó không đáng sợ như thế, mà sau khi hồi sinh mấy bận thì bây giờ chẳng khác nào giao long, chỉ cần gặp người là muốn mạng. Nếu cặn kẽ suy xét thì đám đồng môn kia rơi vào hoàn cảnh này cũng có một phần nguyên nhân là từ hai người mà ra, cho nên hai người ít nhiều có một phần trách nhiệm.

Rút cuộc sau một hồi cật lực bỏ chạy thì nhóm người kia cũng đã nhìn thấy đám người Mặc Nghiên sư huynh và các sư huynh nội môn trong ban giám sự. Thế là không chút chần chừ, cả đám đồng thời la hét kêu gọi Mặc Nghiên sư huynh ra tay giúp đỡ. Chỉ là bọn họ đã quên mất rằng, đây là chiến tu phù chiếu, không phải diễn tập, Mặc Nghiên sư huynh hay các giám sự đệ tử không có trách nhiệm giúp đỡ bọn họ lúc nguy hiểm, tất cả phải tự lo cho mình. Còn nếu muốn nhận được giúp đỡ, trừ phi bọn họ chấp nhận dùng Thông Linh Phù, tự hủy tư cách tham gia phù chiếu thì mới được.

Về phần nhóm đệ tử kia sau khi gào khản cả giọng mà không thấy ai xuất thủ cứu giúp thì dường như đã hiểu ra vấn đề, lúc này cũng chẳng có hơi sức đâu mà kêu la nữa, chỉ đành liều mạng chống lại bầy Hỏa Nhãn Yêu Lang hung ác đang tấn công tới tấp, miễn sao bảo trụ được tính mệnh càng lâu càng tốt. Một khắc đồng hồ trôi qua, ở dưới chân núi lại có thêm vài nhóm chiến tu đệ tử khác cũng lần theo tới. Chỉ là mấy nhóm này cũng không ngoại lệ, vừa tiến nhập Thần Tuyết Sơn thì đã bị vô số Hoả Nhãn Yêu Lang đuổi giết, không còn cách nào phải chạy lên đỉnh núi, nơi có ít yêu lang hơn.

Một canh giờ sau, theo số lượng chiến tu đệ tử tập trung ở chân núi ngày càng đông thì gần như toàn bộ yêu lang trên khắp Thần Tuyết Sơn đã tụ tập lại tại nơi này. Chỉ bất quá trong tình huống thành bại của đợt chiến tu phù chiếu sắp được hạ xuống vậy mà Mặc Nghiên sư huynh và các đệ tử nội môn trong ban giám sự thì cứ đứng yên tại chỗ, ánh mắt luôn chăm chú đến cây pháp cung trong tay Hàn Tuyết Liên, cơ hồ không hay biết gì về sự hiện diện của đám Hỏa Nhãn Yêu Lang hay cảnh tượng chật vật giãy chết của rất nhiều chiến tu đệ tử ngoài kia.

Riêng Lập Thiên và Hàn Tuyết Liên thì khác, hai người đã từng giao thủ với Hoả Nhãn Yêu Lang, cũng biết bản sự của bọn chúng lớn, đừng nói Mặc Nghiên sư huynh và các đệ tử giám sự không xuất thủ, kể cả bọn họ có xuất thủ thì cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì mà còn đẩy mọi chuyện càng đi xa khỏi tầm kiểm soát hơn. Thế cho nên hiện tại chỉ còn một cách duy nhất đó là dùng thần cung trong tay Hàn Tuyết Liên thử xem có thể tiêu diệt được đám yêu lang hung ác kia hay không. Nếu ngay cả thần cung mà cũng không thể giết chết bọn chúng thì bọn họ chỉ đành liều mạng đào tẩu mà thôi.

- Tiểu nha đầu, ngươi không định trương mắt nhìn đám người kia đi chịu chết đấy chứ? Sao còn không mau hành động đi!

Lập Thiên nhỏ giọng hỏi, chỉ sợ đợi thêm một lúc nữa thì đám đồng môn sư huynh đệ đều chết cả, lúc đó cái gì kế hoạch chiến tu phù chiếu cũng đi đời nhà ma. Mà Hàn Tuyết Liên nghe hỏi thì thái độ vẫn bàng quan như cũ, đáp:

- Là bọn họ gặp nạn, đâu phải ngươi, ngươi khẩn trương cái gì. Theo ta thấy bọn họ vẫn chưa đến đoạn sức cùng lực kiệt, không cần phải vội. Bổn tiểu thư là đang đợi một cái thời cơ thích hợp, có nói ngươi cũng không hiểu được đâu!

Lập Thiên nhìn về đám chiến tu đệ tử đang không ngừng khóc lóc kêu van mà tự hỏi không biết thời điểm nào mới được gọi là thời điểm thích hợp trong miệng vị Hàn đại tiểu thư này. Chẳng lẽ đợi cho cả đám bị đánh cho thương tích đầy mình, máu me đầy đất thì mới coi là thời điểm thích hợp ư?

- Ngươi xem thế nào liệu mà làm đi. Nếu thần cung trong tay ngươi mà còn không giết được bọn chúng thì ta và ngươi cũng nên nghĩ đến chuyện bỏ của chạy lấy người đi là vừa.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.