Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1046 chữ

Sau này Quý Ưu mới biết, Ngọc Dương huyện có một gia đình địa chủ giàu có họ Quý, hắn và đại thiếu gia Quý gia kia lại giống nhau như đúc, ngay cả tên cũng không khác một chữ.

Lúc đó hắn mất rất nhiều ngày mới chấp nhận sự thật mình đã xuyên không, nhưng hoàn toàn không có tâm lý đã đến thì an phận, sau khi ra khỏi y quán liền liên tục ở trong núi ròng rã nửa tháng, tìm kiếm đường về.

Rồi cứ thế, trái tim treo lơ lửng kia cuối cùng cũng chết lặng.

Sau đó có người nói với hắn, Quý gia là gia đình địa chủ nổi tiếng ở Ngọc Dương huyện, thế là hắn cho rằng, ít nhất mình có thể ăn sung mặc sướng, đúng là khởi đầu thuận lợi.

Nhưng ngay sau đó hắn mới biết, đây đều là lừa dối.

Bởi vì đúng vào ngày trước khi hắn đến thế giới này, Quý gia ở Ngọc Dương vì đắc tội với một môn phái tu tiên mà bị trừng phạt, người trong nhà kẻ chết người chạy.

Cũng chính vì vậy, người dân Ngọc Dương huyện mới coi hắn là Quý thiếu gia Quý gia trong lúc chạy trốn không may lạc vào rừng sâu.

Nhưng may là Quý lão gia không phải là địa chủ vô lương tâm ác độc, ngày thường đối xử với người làm cũng coi như không tệ, cho nên hai năm nay, cái tên giả mạo như hắn vẫn luôn ăn nhờ ở đậu trong nhà Lão Khưu, quản gia cũ của Quý gia.

Lão Khưu vốn là bộc trung của Quý gia, nghe đâu thuở xưa cơ hàn, Quý lão gia đi ngang qua thấy bên đường đói lả, bèn đem về cưu mang.

Ấy vậy nên, dẫu cho gia nghiệp Quý gia chẳng còn, lão vẫn một mực xưng Quý Ưu là thiếu gia.

Song, thê tử Lão Khưu thì chẳng thích hắn. Xét ra, Lão Khưu từ ngày thôi giữ việc quản gia thìcũng lui về cày cấy. Ruộng nương thu hoạch chỉ đủ bát mồm cho ba người, ai hơi đâu rước thêm miệng ăn về nhà.

"Hai hôm nữa quan sai tới thu thuế má rồi. Nhà mình ăn nhiều hơn người ta, giờ vẫn còn thiếu bao nhiêu."

"Ngày mai ta ra ngoài vay mượn, gom góp chắc cũng đủ."

Lão Khưu vừa nhai ngấu nghiến miếng cơm độn, vừa nói với thê tử đang đứng ở gian bếp.

Cứ độ thu phân hằng năm, lê dân Đại Hạ đều phải nộp sáu phần hoa lợi, nuôi triều đình, nuôi tiên nhân. Dù rằng dân tình khốn khó, thuế má cũng chẳng hề giảm bớt, nên cứ đến mùa đông là lại có cảnh xác người chết đói ngổn ngang.

Cảnh tượng ấy ở Đại Hạ nào phải chuyện lạ, nhưng nếu có người dân nào không chết đói, mới thật là chuyện hiếm có.

Thậm chí, có những bậc lão niên không làm nông được, mà vẫn phải ăn uống, thì bị đưa vào Lão Dưỡng các, nói trắng ra là mồ chôn người sống.

Lý thị bưng bát canh rau dại vào: "Vay mượn? Vay ai bây giờ? Cái thời buổi này, nhà nào có dư dả gì."

"Ta còn có một người thân thích ruột thịt, chắc hẳn sẽ không bỏ mặc chúng ta đâu."

"Ngươi chẳng phải nói mình là cô nhi, tám tuổi đã được Quý gia đem về nuôi, lấy đâu ra thân thích?"

"Ta còn có một vị Nhạc lão trượng." Lão Khưu cúi đầu lẩm bẩm.

Lý thị sững người, rồi lập tức nổi giận: "Từ ngày theo ngươi, ta chưa được hưởng sung sướng ngày nào thì chớ, giờ cái gì cũng phải ngửa tay xin mẫu gia ta?"

"Lúc ta còn làm quản gia cho Quý gia, ngươi cũng được sống những ngày an nhàn mà..."

Lý thị thấy Lão Khưu đưa tay vào rổ, liền vung tay hất ra: "Đừng ăn nữa, để dành cho thiếu gia, thiếu gia đang tuổi ăn tuổi lớn."

Khưu phu nhân có chút ác miệng, hóa ra miệng mồm cay nghiệt mà lòng dạ lại mềm yếu.

Quý Ưu có chút cảm động đưa tay định lấy cơm thì nghe thấy Lý thị nói vọng vào từ trong nhà: "Ăn cho khỏe vào, mùa xuân tới xuống ruộng kéo cày bừa."

"Sao có thể để thiếu gia ra đồng làm lụng?"

Lý thị bẻ vụn miếng cơm độn, rồi nói: "Quý gia giờ chẳng còn gì nữa, không làm ruộng thì lấy gì mà ăn? Chỉ có ngươi vẫn còn coi hắn là thiếu gia, bằng không thì thiên kim Thái gia sao lại từ hôn?"

Quý thiếu gia vốn có hôn ước từ bé, đính ước với thiên kim tiểu thư nhà huyện lệnh, tên là Phương Nhược Dao.

Thế nhưng, mới ngày thứ ba Quý Ưu được đưa vào y quán thì xe ngựa từ huyện nha đã tới.

Lúc bấy giờ, huyện thái gia Phương Trung Chính dẫn theo nữ nhi Phương Nhược Dao xuống xe, ép hắn tự nguyện ký vào giấy hủy hôn, ý muốn từ bỏ cọc hôn sự này.

Lúc ấy Quý Ưu còn đang nằm mê man trong y quán, chẳng kịp hoàn hồn thì đã bị điểm chỉ vào rồi.

Nhưng hắn cũng chẳng lấy làm đau lòng, dù sao đó cũng là thê tử người ta.

Mà mấy hôm trước, trong thành truyền tin, nói rằng Phương tiểu thư được Thánh Tông Thiên Thư viện của Đại Hạ tuyển chọn, sẽ lên kinh thành nhập đạo tu tiên.

Thiên hạ Thanh Vân từ xưa đã coi trọng tiên nhân, ngay cả hoàng thất cũng phải kính nể ba phần. Nhưng muốn tu tiên đâu phải chuyện dễ.

Luật Đại Hạ có điều, thứ dân chỉ được làm nghề nông, không được phép tự ý tu tiên, nếu không sẽ bị tội chém đầu, tru di tam tộc.

Vậy nên Phương Nhược Dao có cơ hội trở thành tiên nhân chính thống, quả thật là một bước lên mây.

Chuyện này truyền ra, Quý thiếu gia lại bị người ta cười chê một trận.

Bạn đang đọc Tọa Khán Tiên Khuynh (Dịch) của Thác Na Nhi Liễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.