Ly Biệt
Trời vẫn còn chìm trong màn đêm sâu thẳm, không gian tĩnh lặng đến mức chỉ có tiếng côn trùng rả rích và tiếng gió thổi qua những rặng cây tạo thành âm hưởng dịu nhẹ. Ánh trăng mờ nhạt soi xuống Toàn Lâm thôn, nơi những căn nhà tranh cũ kỹ nằm lặng lẽ giữa núi rừng sơn dã hùng tráng. Dưới ánh sáng mờ ảo ấy, một bóng dáng nhỏ gầy đứng yên lặng trước căn nhà tranh rách nát nơi cuối thôn, gương mặt như chìm vào một mớ ưu tư.
Toả Kính không nhớ mình đã đứng đó bao lâu. Gió bấc thổi qua, lành lạnh, mang theo hơi ẩm từ những cánh rừng xung quanh. Hắn nhìn căn nhà tranh của mình – nơi che mưa chắn gió suốt mười tám năm cuộc đời. Những bức vách đất lợp lá đã mục nát, mái tranh bị mưa gió bào mòn đến rách bươm, và cái sân đất nhỏ trước nhà cỏ dại mọc đầy. Nơi đây, tuy nghèo khó và cô độc, nhưng lại chứa đựng tất cả những ký ức của hắn.
Tay hắn khẽ run, trong lòng dâng lên cảm giác lưu luyến. Dù căn nhà này chẳng có gì đáng giá, nhưng lại là thứ duy nhất thuộc về hắn.
"Ta đi rồi… Không biết có ngày trở về hay không." Toả Kính khẽ lẩm bẩm, giọng nói nhẹ nhàng hoà tan vào gió.
Hắn bước vào căn nhà lần cuối, ánh mắt dừng lại ở một góc tường, nơi dựng cây rìu đã theo hắn suốt nhiều năm qua. Đây là cây rìu mộc mạc, cán gỗ đã bóng mòn vì bàn tay chai sần trong nhiều năm sử dụng, lưỡi rìu sứt mẻ nhưng vẫn sắc bén đủ để chẻ củi. Bao năm qua, cây rìu này như người bạn đồng hành, cùng hắn vượt qua những tháng ngày khốn khó.
Toả Kính nâng cây rìu lên, bàn tay vuốt nhẹ lưỡi rìu, đôi mắt đầy sự trân trọng.
“Ngươi đã theo ta qua bao năm tháng cơ cực. Lão hữu! đến lúc phải nghỉ ngơi rồi a.”
Hắn bước ra sân, quỳ xuống bên một gốc cây cổ thụ lớn trước nhà. Dùng đôi tay trần, Toả Kính đào một hố nhỏ, rồi cẩn thận đặt cây rìu vào. Sau đó, hắn lấp đất lại, động tác vừa chậm rãi vừa chứa đựng sự lưu luyến sâu sắc.
Khi đứng dậy, hắn nhìn căn nhà tranh lần cuối, mái nhà vá chằng vá đụp bằng lá cọ, vách tường trét đất nhiều chỗ nứt nẻ, tất cả đều mang theo dấu vết của thời gian và sự nghèo khó. Nơi đây đã che mưa chắn gió cho hắn từ khi hắn còn là một đứa trẻ mồ côi đến giờ, khi hắn đã trở thành một thiếu niên cao lớn.
Một dòng cảm xúc phức tạp cuộn trào trong lòng. Từ nhỏ đến lớn, cuộc đời hắn gắn liền với núi rừng, với từng bó củi đổi lấy từng đồng tiền ít ỏi, với những tháng ngày lam lũ. Nhưng hôm nay, hắn sẽ rời khỏi nơi này, bước lên một con đường mà chính hắn cũng không biết rõ sẽ dẫn đến đâu.
Toả Kính hít sâu một hơi, ánh mắt dần hiện lên sự quyết tâm. Dứt áo ra đi, hắn lặng lẽ quay lưng, bóng dáng nhỏ bé khuất dần trong màn sương núi.
Khi Toả Kính đến nhà Ngũ gia, trời vẫn chưa sáng. Ngọn đèn dầu trước hiên nhà hắt ra ánh sáng vàng nhạt, soi tỏ bóng dáng lão giả đang ngồi chờ trong sân. Ngũ gia bận bộ áo vải dài màu tro, tay chống cây trúc trượng, dáng vẻ tuy già nua nhưng phong thái vẫn đầy khí chất.
“Ngươi đến sớm lắm,” Ngũ gia lên tiếng, giọng nói trầm mà uy nghi, ánh mắt lộ vẻ hài lòng.
Toả Kính cúi đầu, giọng cung kính: “Ngũ gia, con không dám để người phải đợi.”
Ngũ gia gật đầu, đứng dậy, đưa tay chỉ về phía chiếc xe ngựa đã chuẩn bị sẵn. Chiếc xe đơn sơ, nhưng bánh xe được gia cố chắc chắn, được hai con ngựa già cùng lứa kéo đi, vóc dáng chúng tuy gầy nhưng ánh mắt vẫn sắc sảo, hiển nhiên đã quen đi đường núi.
“Xe ngựa này đủ để đưa chúng ta đến trấn. Đường không dài, chỉ khoảng một canh giờ, nhưng gập ghềnh khó đi. Lên đi.” Ngũ gia nói, đoạn trèo lên xe một cách thuần thục, rồi ra hiệu cho Toả Kính ngồi bên cạnh, ông cầm dây cương lên, quất một lằn chéo sang lưng ngựa, hí một tiếng mạnh, cặp song mã khoẻ mạnh hí hửng đạp chân xuống đất liên hồi.
Lí do hôm nay không thấy Ngũ gia đem them cái tẩu thuốc quen thuộc mà ông hay sử dụng, là vì nô bộc trong nhà hôm nay không đưa ông đi, mà đích thân ông tự cầm dây cương khởi hành, đưa Toả Kính lên trấn.
Toả Kính nghe lời, ngồi xuống bên cạnh Ngũ gia. Ánh mắt hắn vẫn đầy vẻ bối rối và hồi hộp.
“Ngũ gia,” Toả Kính ngập ngừng. “Người nói, vị bằng hữu của người thực sự là tiên nhân trong truyền thuyết sao?”
Ngũ gia khẽ cười, vuốt râu, ánh mắt lóe lên vẻ sâu xa: “ Tiểu tử thối, là tiên nhân hàng thật giá thật đấy”
Ngũ gia lại gằng giọng nói lớn tiếp: “Hắn chỉ có thể dẫn đường cho ngươi, và giải kiến cho ngươi một số vấn đề nan giải, còn lại phải xem ngươi có đủ cố gắng hay không!”
Toả Kính nghe vậy, lòng vừa lo lắng vừa tràn đầy khát vọng. Hắn không biết điều gì đang chờ đợi mình phía trước, nhưng ý nghĩ về tiên nhân, pháp thuật khiến hắn cảm thấy như một cánh cửa kỳ lạ đang sắp mở ra.
Xe ngựa lăn bánh trên con đường núi nhỏ hẹp, băng qua những khe suối, những đoạn dốc gồ ghề. Bánh xe cọt kẹt, tiếng vó ngựa đều đặn vang lên trong màn sương sớm. Xung quanh, rừng cây cao lớn bao bọc lấy con đường, từng tia sáng yếu ớt của bình minh bắt đầu len lỏi qua tán lá, nhuộm vàng cảnh vật.
Trên xe, Ngũ gia im lặng, ánh mắt chăm chú nhìn phía trước, gương mặt toát lên vẻ trầm ngâm. Toả Kính ngồi bên cạnh, đôi mắt không ngừng nhìn ngắm khung cảnh xung quanh. Đây là lần đầu tiên hắn vào trung tâm của trấn, mọi thứ tuy có chút quen thuộc nhưng trước mắt đều mới mẻ và lạ lẫm.
Khi xe đến gần trấn, khung cảnh bắt đầu thay đổi. Từ xa, những mái nhà ngói đỏ xuất hiện lấp ló sau những rặng cây, những con đường lát đá nhỏ dẫn vào trấn bắt đầu hiện rõ. Tiếng gà gáy hòa cùng tiếng người nói chuyện râm ran từ các quán ăn ven đường, mùi khói bếp thoang thoảng trong không khí buổi sớm.
Nơi này là Trấn Vọng Minh, thuộc lãnh thổ của Lục Càn Đế Quốc, nơi này tương đối phồn hoa, giao thương nhộn nhịp, có đủ các gian hàng nhu yếu phẩm cho đến các khách điếm tửu lâu rộng lớn.
Sở dĩ nói nơi này tuy quen mà lạ, thực chất lúc trước Toả Kính thường hay đốn củi đem lên trấn bán kiếm miếng ăn, hắn đi bộ phải mất hơn 2 canh giờ trên lưng với bó củi nặng chát, khó khăn lắm mới lên được tới trấn, nhưng hắn chỉ đến ngoài rìa trấn nơi cổng thành rộng lớn, để chèo kéo khách, hắn chưa từng đặt chân vào trấn lần nào trong đời, nên những khung cảnh hiện ra trước mắt không khiến hắn khỏi ngạc nhiên.
Ngũ gia kéo dây cương, cho xe ngựa dừng lại một hồi nhanh. Ông quay sang Toả Kính, ánh mắt sắc bén nhưng đầy hi vọng: “A Kính! đi tiếp thôi, cuộc đời là của ngươi, thành bại cũng do ngươi.”
Toả Kính bước xuống xe, đôi chân chạm vào con đường lát đá của trấn, lòng tràn ngập cảm giác vừa háo hức vừa lo lắng. Dẫu chưa biết điều gì đang chờ đợi mình phía trước, hắn hiểu rằng, từ khoảnh khắc này, cuộc đời hắn đã cải biến sang một trang mới.
Ánh nắng ban mai dần xua tan làn sương mỏng, chiếu rọi xuống những con đường lát đá của trấn nhỏ. Người qua lại tấp nập, tiếng rao bán hàng hòa cùng tiếng xe ngựa tạo nên một bầu không khí náo nhiệt, khác xa sự yên tĩnh của Toàn Lâm thôn. Toả Kính theo bước chân Ngũ gia, bước từng bước trên con đường lát đá, ánh mắt hắn không ngừng quan sát xung quanh, mọi thứ đều lạ lẫm và khiến lòng hắn trào dâng cảm giác háo hức xen lẫn hồi hộp.
Hai người đi tới một tửu lâu lớn tên là Vọng Nguyệt Lâu, nằm ngay trung tâm trấn, là vị trí nhộn nhịp phồn hoa nhất nơi đây. không gian lâu với kiến trúc đồ sộ, hoa văn chạm trán khắc trên hai cửa lớn đi vào hết sức tỉ mỉ, thảm đỏ trải mượt từ ngoài cửa vào tận phía trong, khách đến tấp nập đến nổi bọn người tiểu nhị còn không kịp chạy bàn.
Sau đó hai người được tiểu nhị chu đáo dẫn dắt lên phía trên, nơi đó là chỗ ngồi của khách quý tại Vọng Nguyệt lâu, nơi đó có sẵn một lão đạo dường như đã đến nơi này từ rất sớm, Nhìn ngắm qua lại, gương mặt Toả Kính không khỏi trầm trồ mà thốt lên:
“Thì ra, Ngũ gia của thôn Toàn Lâm chúng ta lại có địa vị như vậy a”
Trước mặt, một vị nam nhân trung niên mặc một cái đạo bào xanh, ước chừng khoản 35 đến 40 tuổi, Trên tay đang thưởng thức một tách trà thượng hạng, ánh mắt như vô tình nhưng lại thâm sâu khó lường. Dáng người kẻ này thanh thoát, phong thái cao ngạo, dù không làm gì đặc biệt nhưng lại khiến người qua đường bất giác kính nể.
Ngũ gia bước đến trước mặt vị tiên trưởng trước mặt, cung kính chắp tay nhưng ánh mắt của Ngũ gia nhìn hắn lại có một chút kì lạ: “Tư Đồ tiên trưởng, tiểu tử này là người ta đã nói trước với ngài. Mong ngài xem xét giúp nó một con đường sáng.”
Vị nam nhân đạo sĩ này là Tư Đồ Thiên, Một tu sĩ trúc cơ kỳ do Ngũ gia mời tới, Đối với một tông môn sơ cấp, tu vì bậc này, ắt cũng đã là trưởng lão ngoại môn trong tông, địa vị tương đối cao, mà đối với tông môn trung cấp, thì cũng đã là chấp pháp hộ vệ hoặc đệ tử nội môn.
Sau đó vị tiên trưởng khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn lướt qua Toả Kính. Ánh nhìn ấy khiến Toả Kính cảm giác như bị xuyên thấu hết thảy tâm tư, nhưng hắn vẫn đứng thẳng một cách kiên nghị, không dám né tránh nửa bước.
Lão đạo kia liền dùng hai ngón tay, sau đó chỉ thẳng vào mi tâm của Toả Kính, liền gật đầu mấy cái, tâm thái vị tiên trưởng này lại hiện lên sự thoải mái.
“Hắn tâm tính thuần phác, có chút ý vị. Ngươi đã dặn dò, ta tuyệt nhiên không làm khó. Hắn đi theo ta, về Ngọc Tiêu Môn chắc chắn sẽ có chỗ cho kẻ có chí.” Tư Đồ tiên trưởng nói, giọng nói vang lên như tiếng chuông đồng, vừa mạnh mẽ vừa dứt khoát. Cổ nhân có câu, “Một lời nói của tiên nhân, cũng đủ giải bày hơn 100 ngàn tâm tư của người trần tục”.
Ngũ gia nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm. Ông đặt tay lên vai Toả Kính, ánh mắt hiền từ nhưng cũng chất chứa sự nghiêm nghị: “Tiểu tử thối, Ngũ gia chỉ đưa ngươi đến đây, còn sau này ngươi đi được bao xa, tất cả phải dựa vào chính mình”
Nói rồi, ông rời khỏi tửu lâu, Toả Kính cùng Tư Đồ tiên trưởng cũng xuống để cáo biệt ông, Ngũ gia dứt khoác ghì vào thành xe nhảy một cái lên liền được xe ngựa, Lúc này đã đã tới giờ Ngọ, trời nắng oi bức lại kèm theo cái lạnh cận đông, khiến cho khí hậu nơi này vô cùng khó chịu.
Bóng dáng già nua nhưng đầy phong thái ấy, đánh chiếc xe ngựa cộc cộc dần khuất sau dòng người nhộn nhịp. Trước khi trở về, 1 tay cầm dây cương, đánh cho cặp song mã hí một tiếng lớn, rồi đưa tay lên cao vẫy liền mấy cái, giọng nói vọng lên: “Tiểu tử thối, đừng làm Ngủ gia đây thất vọng!”
Toả Kính nhìn theo bóng Ngũ gia khuất dần, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ. Lần này, Ngũ gia không còn là một lão già hay xỉa xói, mắng mỏ anh, nhắc nhở anh như mọi ngày, mà lại toát ra một khí chất khiến anh cảm thấy vừa kính phục, vừa nghẹn ngào, tuy nhiên ngay lúc này, Toả Kính hình như có một chút bất an trong lòng, mà hắn không biết loại cảm giác này lại từ đâu đến.
Sau khi đưa A Kính lên trấn, nó hoà vào làn người mà biết mất dần đi, Ngũ gia trở về Toàn Lâm thôn bằng chiếc xe ngựa cũ kỹ. Trên đường đi, ông không ngừng ho, gương mặt già nua tái nhợt, bàn tay run rẩy nắm chặt cây trúc trượng. Vẻ uy nghiêm, kiên định của ông khi còn ở trấn giờ đây bị thay thế bởi sự mệt mỏi và yếu đuối.
Ngũ gia vốn mang trọng bệnh đã lâu, vì thời trẻ lao lực quá độ, thêm vào đó là những năm tháng đi lại không ngừng giữa mưa gió để lo chuyện buôn bán. Thời gian gần đây, sức khỏe của ông suy giảm nhanh chóng, nhưng ông vẫn cố gắng gượng. Ông biết rõ bản thân không còn sống được lâu, nên quyết tâm thực hiện những việc cuối cùng cho trọn vẹn.
Hai ngày sau khi trở về thôn, vào một buổi sáng lạnh giá, người hầu của Ngũ gia chạy khắp thôn đánh cái chiên vang lên nhiều tiếng mà thông báo tin buồn: Ngũ gia đã qua đời. Cái chết của ông khiến cả thôn bàng hoàng.
Thôn dân tụ tập lại để lo hậu sự. Khi quan tài được hạ xuống mộ, người hầu của Ngũ gia mang ra một tờ di chúc, đọc lớn trước mọi người. Trong di chúc, Ngũ gia dặn dò kỹ lưỡng
Toàn bộ hơn 500 mảnh ruộng tốt của ông đều chia đều cho thôn dân, ai nấy đều được một phần.
Một hũ vàng lớn, ông dặn phải giao riêng cho Lý Ngưu – hàng xóm của Toả Kính, cũng là người thường giúp đỡ hắn những ngày cơ cực. Trong di chúc còn ghi rõ, số vàng ấy dùng để xây lại một căn nhà mới khang trang hơn trên mảnh đất cũ của Toả Kính, đợi ngày đứa nhỏ ấy trở về.
Nét chữ của Ngũ gia đầy sự chân thành: “Thằng nhỏ cả đời chịu khổ đã đủ, suy cho cùng, nó chỉ là một đứa trẻ đáng thương vô tình sinh ra trên thế gian này. Ta không còn ở đây, ít ra căn nhà ấy cũng thay ta bảo hộ nó.”
Lời dặn của ông khiến thôn dân xúc động không thôi. Ai nấy đều thầm thương tiếc một người lão nhân gia nhân từ, cả đời lo nghĩ cho người khác mà quên đi chính mình.
Toả Kính không hề biết chuyện xảy ra với Ngũ gia. Lúc này, hắn đang cùng Tư Đồ tiên trưởng trên đường đến Ngọc Tiêu Môn. Do hắn chưa thể phi hành, Vị tiên trưởng kia cũng không ngự kiếm, mà chọn cách đi bộ qua các con trấn nhỏ, đường núi hiểm trở.
Toả Kính không hiểu vì sao một vị tiên nhân cao cao tại thượng lại đi chậm rãi như người phàm. Hắn chỉ biết đi theo, dù đôi chân đã mỏi nhừ nhưng không dám than vãn nửa lời.
Thật ra, vị tiên trưởng này đang thử tâm tính của Toả Kính. con đường tu tiên đầy chông gai, nếu chỉ một chút cực khổ đã than trách, thì làm sao chịu nổi những năm tháng tu hành gian khổ?
Một đêm nọ, họ dừng chân tại một khách điếm nhỏ nơi chân núi. tiên trưởng không nói nhiều, chỉ dặn Toả Kính nghỉ ngơi sớm rồi về phòng riêng của mình.
Toả Kính nằm trên giường gỗ cứng, mùi phấn hương của căn phòng làm hắn khó ngủ. Nhưng khi vừa thiếp đi, hắn bất ngờ thấy một cơn ác mộng. Trong mơ, hắn thấy Ngũ gia nằm trên giường, gương mặt tái nhợt, thở dốc. Tiếng người hầu thông báo tin Ngũ gia qua đời vang lên đầy đau xót, hình ảnh thôn dân tụ họp tiễn biệt Ngũ gia hiện rõ trong đầu hắn.
Hắn giật mình tỉnh dậy, cả người ướt đẫm mồ hôi. Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, soi rõ nét mặt bàng hoàng của Toả Kính.
“Chẳng lẽ… Ngũ gia…”
“Không… Không thể nào, chắc chỉ là mơ thôi”
Hắn nắm chặt tay, lòng dâng lên một cảm giác bất an không rõ lý do. Nhưng lúc này, con đường phía trước vẫn còn dài, vạn nhất không thể quay đầu trở lại.
Truyện Toả Kính Trường Khôn tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | yenlao3003 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 7 |