Lâm Mặc căng thăng, kích động, trầm tĩnh?
Cùng với đó là âm thanh vô cùng dễ nghe.
Cửa thang máy đáng lẽ vốn đã đóng lại một lần nữa khép hai cánh cửa lại.
Một bóng hình mang theo dáng vẻ hiên ngang mạnh mẽ xuất hiện trước mặt anh, lúc nhìn thấy trang phục trên người này, đôi mắt nằm dưới mũ trùm của anh không kìm được nhíu mày.
Lúc này Lâm Mặc sợ nhất là gặp phải loại người nào?
Cảnh sát!
Chẳng biết có phải vừa khéo hay không, người chặn lại cửa thang máy lại chính là một cảnh sát, hơn nữa lại còn là một nữ cảnh sát đang mặc cảnh phục.
Điều này khiến trong lòng Lâm Mặc không kìm được nảy lên!
Đúng là sợ cái gì thì cái đó tới mà!
Anh nhẹ nhàng hít vào một hơi, cố gắng để cơ bắp toàn thân không co cứng lại, tránh trường hợp bản thân quá căng thẳng mà để lộ ra bất cứ điều gì, nhìn về hướng nữ cảnh sát.
“Ngại quá, làm lỡ một chút thời gian của cậu rồi.”
Nữ cảnh sát bước vào trong thang máy nói một câu, cũng đánh giá Lâm Mặc một chút.
Đây là phản ứng của người bình thường.
Lâm mặc cũng phản ứng như vậy, vào thang máy ngay giây phút đầu tiên đều sẽ vô thức mà quan sát để ý những người khác trong đó.
Nếu là người bình thường anh chắc chắn không để ý.
Nhưng đối phương lại là cảnh sát.
Bản thân là bởi vì chiếc vali trong tay có chứa thi thể của cô gái xinh đẹp quái gở kia, đường dẫn chuyền thần kinh của Lâm Mặc có chút căng cứng lại, càng đừng nói tới hoàn cảnh đứng cùng với nữ cảnh sát nhân dân trong cùng một không gian nhỏ hẹp ở thang máy.
Nhất cử nhất động của anh càng trở nên rõ ràng.
Bởi vì cũng chẳng có sự việc hay vật gì làm phân tán sự chú ý của nữ cảnh sát, sự chú ý của cô ta nhằm thẳng vào người Lâm Mặc và thứ cùng đi lên với thang máy là chiếc vali to đùng.
Đây mới là yếu tố khiến lòng Lâm mặc nhói một cái.
Anh hoàn toàn không đoán được, liệu lúc này chị gái ngu ngốc trong vali có gây ra tiếng động gì hay không!
Một khi gây ra tiếng động….
Hậu quả không thể tưởng tượng nổi!
Hậu quả này hoàn toàn không phải là thứ Lâm Mặc có thể gánh chịu nổi!
“Hít….”
Lâm Mặc hít một hơi, thời khắc này mà căng thẳng, giờ này phút này không được phép để lộ ra chút căng thẳng nào hết, anh điều chỉnh lại trạng thái của mình rồi dùng giọng nói hết sức tự nhiên trả lời nữ cảnh sát: “Không lỡ, không lỡ, đừng nói là người khác, chỉ với thân phận của cô, lỡ nhiều chút cũng chẳng sao đâu.”
Nữ cảnh sát cười, ấn vào số tầng 35, đánh giá Lâm Mặc, khi nhìn vào mũ trùm của anh cô bỗng nhíu mày nhẹ đến nỗi gần như không thể nhìn ra.
Lâm Mặc tập chung cao độ tất nhiên là có thể nhận ra chuyển động nhỏ nằm giữa lông mày cô ấy.
Nhíu mày tức là có mang theo hàm ý.
Trong lòng anh ta căng thẳng cực độ, nhưng trạng thái và hành động lại không thể không tỏ ra trạng thái rất tự nhiên trầm tĩnh mà nói: “Tôi dạy thì đẹp trai quá, nhưng lại mấy ngày rồi chưa gội đầu nên phải đội mũ trùm.”
Lâm Mặc không biết nếu là người khác thì sẽ làm thế nào, cũng có thể sẽ vì sợ bị lộ mà càng kéo mũ trùm xuống.
Nhưng Lâm Mặc là tùy tiện bỏ mũ trùm ra.
Từ khi yếu tố thể lực làm thay đổi anh, khuôn mặt của Lâm Mặc lại càng trở nên góc cạnh, đặc biệt là mũi và mắt lại càng trở nên xuất sắc, đẹp trai đến nỗi khiến nữ cảnh sát kia cũng phải hai mắt sáng rực.
“Thật sự là rất đẹp trai.” Cô ta cười nói, lại nhìn vào tóc của Lâm Mặc, lúc đầu căng thẳng quá mức cho nên chảy rất nhiều mồ hôi, lại còn bị che lấp bên trong mũ trùm nên không thoáng khí cho nên tóc kết thành từng lọn từng lọn nhễ nhại và rối tung.
“Anh đẹp trai như vậy, không chăm sóc tốt để nhếch nhác như vậy cũng không hay.” Nữ cảnh sát nói một câu, có thể hiểu được vì sao Lâm Mặc đội mũ trùm.
“Cô nói đúng, tôi quá lười biếng, phải đi kiếm một cô bạn gái đến đánh đòn thôi.” Lâm Mặc căng thẳng cực độ, lại cố gắng tỏ vẻ bình thường nói đùa.
Đây là một trải nghiệm rất kỳ diệu, là cảm giác chơi trò chơi mèo vờn chuột kích thích.
“Đúng là phải chăm sóc tốt một chút, vẫn có thể tìm được bạn gái đấy.” Nữ cảnh sát có vẻ như cũng thấy chán, ở trong thang máy chỉ có hai người là cô và Lâm Mặc, nói không ít lời.
Nói rồi ánh mắt của cô lại hướng đến chiếc vali to kia.
Đến rồi!
Thần kinh của Lâm Mặc vốn dĩ đã căng thẳng cực độ lại căng thẳng thêm lần nữa.
Nếu giờ chiếc vali này có bất kỳ đông tĩnh nào thì cuộc đời anh chính thức xong phim!
Anh ta đã căng thẳng đến mức phải hít một hơi.
“Sao vậy?”
Không thể không nói, là một cảnh sát, mức độ quan sát của nữ cảnh sát này rất cao, chỉ thoáng qua đã chú ý đến trạng thái của Lâm Mặc, mở miệng hỏi.
Đm!
Trong lòng Lâm Mặc đang rất căng thẳng, đầu óc lại nhanh chóng hoạt động, trên mặt tỏ ra một biểu cảm thích hợp, “Không có gì, chỉ là tôi nghe nói khi nói chuyện với cảnh sát vô hình chung sẽ có một cảm giác bị áp lực, không dễ giao tiếp, nhưng tôi thấy cô cũng không giống như lời đồn lắm, rất dễ nói chuyện, cho nên nhẹ nhõm thở ra.”
“Cảnh sát cũng là người, sao lại không dễ giao tiếp, trừ khi anh làm chuyện gì xấu xa, anh thấy đúng không?” Nữ cảnh sát nói nhẹ nhàng một câu.
Cô ta phát hiện ra trong lời nói có vấn đề?
Vậy thật sự là có hàm ý này à?
Lâm Mặc chưa bao giờ nếm qua cảm giác căng thẳng kích động như này, áp lực quá lớn dọa người ta phát sợ, bờ lưng dưới lớp quần áo đã chảy đầy mồ hôi, từng giọt từng giọt chảy xuống.
Anh cười nói: “Cô nói đúng, không làm chuyện xấu, thực ra nói chuyện với các cô cũng chẳng có gì khó khăn.”
“Này thì đúng rồi, tôi thấy anh có mang theo một cái vali to…” Nữ cảnh sát nói nửa chừng rồi quay ra nhìn chiếc vali.
Lâm Mặc nhíu mày nhưng phản ứng vẫn vô cùng hợp lý: “Đến ở nhờ nhà họ hàng.”
“Ồ” nữ cảnh sát gật gật đầu.
Lúc này Lâm Mặc mới hỏi lại: “Cô thì sao, muộn thế này vẫn làm nhiệm vụ à?”
“Thôi đừng nói nữa, tôi vừa nãy ra ngoài giải quyết một đống chuyện đây, mệt chết đi được.” Nữ cảnh sát trả lời.
Lâm Mặc lúc tỏ ra vẻ thấu hiểu: “Cô cũng ở tòa nhà này à, tôi còn tưởng cô đến làm nhiệm vụ chứ.”
“Ừm” nữ cảnh sát trả lời đến đây cũng chẳng muốn nhiều lời nữa.
Trong thang máy bỗng chốc trở nên im lặng.
Im lặng đến mức Lâm Mặc tựa như có thể nghe được tiếng tim mình đang đập, dây thần kinh của Lâm mặc hoàn toàn đặt trên nữ cảnh sát và chiếc vali to kia, chỉ sợ chiếc vali kia gây ra tiếng động.
Thời gian dường như chậm lại, khó khăn bất thường.
Anh có thể cảm nhận được thời gian lúc bình thường trải qua nhanh hơn rất nhiều, mỗi giây mỗi phút đều trở nên dài đằng đẵng.
Thang máy đi lên với tốc độ vô cùng chậm chạp.
Nếu chiếc vali gây ra tiếng động, vậy phải làm sao giờ?
Lâm Mặc suy nghĩ trong lo sợ.
Đúng lúc này….
“Ting!”
Đăng bởi | RUANYUMEI |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 188 |