Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rốt cuộc có phải Lâm Mặc hay không?

Phiên bản Dịch · 1493 chữ

Chỗ cảnh sát đường Thể Dục Tây.

Một chiếc xe cảnh sát đỗ nghiêm chỉ h trong bãi đỗ xe cảnh sát, ba người Hàn Phi và Chu Hy Á, Tiểu Vương xuống xe rồi đi vào bên trong.

“Là đội trưởng Hàn sao?”

Bọn họ đi vào bên trong, có người đi ra tiếp đón: “Phía bên cục trưởng Vương vừa giao cho tôi, rất hân hạnh được hợp tác cùng mấy người.”

“Anh là?” Hàn Phi hỏi một câu.

“Ồ, quên mất tự giới thiệu bản thân.” Người tới cười nói: “Tôi là Tào Tiến, cảnh sát chịu trách nhiệm cho vụ hung án giết người.”

“Ra là cánh sát Tào Tiến, xin chào xin chào.” Hàn Phi lịch sự chào hỏi.

Tào Tiến cười nói: “Đội trưởng Hàn khách sáo quá rồi.”

Nói rồi đi lên phía trước dẫn đường rồi bảo: “Đầu tiên tôi đưa mấy người đội trưởng Hàn đi xem xét tình hình hung án giết người này trước nhé.”

Trong lúc nói một hàng người đi vào trong một căn phòng.

Trong phòng còn có mấy cảnh sát trẻ tuổi, Hàn Phi bước vào liền hỏi Tào Tiến: “Ai là Lý Văn Kỳ?”

“Là cậu này.” Tào Tiến chỉ vào Lý Văn Kỳ hô: “Văn Kỳ, đội trưởng Hàn gọi cậu, cậu qua đây chút.”

“Vâng, đội trưởng Tào.” Lý Văn Kỳ trả lời một tiếng, đứng dậy đi qua.

“Tối qua là cậu gặp người giả mạo tôi và Tiểu Chu?” Hàn Phi nhìn anh ta hỏi.

Sắc mặt Lý Văn Kỳ có chút đỏ.

Đây không phải đỏ kiểu ngượng ngùng.

Mà là đỏ vì hổ thẹn và tức giận, anh sắp trở thành câu chuyện cười của giới cảnh sát, kẻ tình nghi đứng ngay trước mắt anh ta, vậy mà lại nhẹ nhàng làm anh ta mơ màng rồi trốn thoát.

Cái này khiến anh ta cực kỳ khó chịu, nhẹ nhàng gật đầu.

“Người đàn ông đó cao khoảng bao nhiêu?” Hàn Phi hỏi.

“Khoảng tầm mét tám.” Lý Văn Kỳ trả lời.

“Mét tám?” Ánh mắt Hàn Phi có chút lóe sáng, lấy một tấm ảnh trong người ra nói: “Anh nhìn xem, có phải giống như này không?”

Lý Văn Kỳ tỉ mỉ xem ảnh một lúc mới lắc đầu nói: “Không phải anh ta, khuôn mặt người đàn ông tối qua không giống, mũi ưng, trên môi còn có một vết sẹo, tôi nhớ rất rõ.”

Không phải Lâm Mặc?

Nghe thấy câu trả lời này, Hàn Phi có chút bất ngờ, khi anh ta suy nghĩ về những người mình từng tiếp xúc, chỉ có mình Lâm Mặc là có phong cách làm việc này, hơn nữa chỉ có mình anh ta mới đủ năng lực làm loại chuyện này.

Vậy mà bây giờ Lý Văn Kỳ lại nói với ông ta rằng đối phương không phải là Lâm Mặc.

Vậy còn có thể là ai?

Trong khoảnh khắc, Hàn Phi rơi vào trầm tư, trong ấn tượng của ông ta, ngoại trừ Lâm Mặc không còn ai phù hợp với loại chuyện này.

“Sao vậy đội trưởng Hàn? Không giống người mà anh dự đoán sao?” Tào Tiến ở bên cạnh nhìn thấy thần sắc của Hàn Phi hỏi.

Ngược lại Chu Hy Á người bị Lâm Mặc đùa giỡn tận hai lần luôn canh cánh trong lòng lại nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên nói: “Đội trưởng Hàn, anh nghĩ rằng liệu có phải Lâm Mặc hóa trang không?”

Đúng rồi!

Câu này lập tức giống như một vệt sáng vụt qua trong đầu Hàn Phi.

Lâm Mặc có thể hóa trang thành một cô gái để đánh lừa Chu Hy Á.

Chắc chắn có thể hóa trang thành các bộ dáng khác.

Hỏi sao bọn họ tìm mãi cũng không thấy bóng dáng của Lâm Mặc, nếu anh ta hóa trang vậy thực sự có chút khó tìm.

Nghĩ tới đây, Hàn Phi mới nói với Tào Tiến: “Không chắc chắn có phải là người mà tôi tìm hay không, nhưng rất có khả năng là đúng, các anh nói cho tôi tình hình và manh mối của vụ hung án giết người này đi.”

“Được.” Tào Tiến lập tức đi về phía bên cạnh máy chiếu mở lên, chiếu từng ảnh chụp hiện trường và manh mối lần lượt hiển thị lên.

“Đây là tình trạng của nạn nhân, pháp y nhận định rằng bị người dùng bút máy đâm xuyên vào động mạch cổ mất máu mà chết.”

“Đây là phòng ngủ của nạn nhân, bị người dùng chân đạp mở ra.”

“Còn có…”

“Cuối cùng là chúng tôi phát hiện dòng chữ bằng máu dưới ngón tay của nạn nhân, là bộ miên, khả năng là nạn nhân đang nhắc cho chúng ta tên của hung thủ có liên quan tới bộ miên.”

“Trước mắt không tìm thấy hung khí ở hiện trường.”

Từng tấm hình và manh mối xuất hiện trước mắt mấy người Hàn Phi và Chu Hy Á.

Đợi tới khi xem hết mấy manh mối, Hàn Phi suy nghĩ…

Bộ miên?

Tên của Lâm Mặc không có bộ miên, vậy chỉ có thể là cô gái ở hiện trường cùng với Lâm Mặc lúc đó.

Ông ta hỏi Tào Tiến: “Điều tra trong số người quen của nạn nhân có tên ai mà có chữ nào mang bộ miên không.”

Tào Tiến nói: “Tôi đã cho người đi điều tra.”

Lời nói vừa buông ra liền có người chạy vào: “Đội trưởng Tào, tìm thấy rồi!”

“Tìm thấy rồi?” Tào Tiến xác nhận lại.

Người đó vừa đi vừa nói: “Ừ, tra xét ra thì có em họ của nạn nhân Lâm An An trong tên có bộ miên, trước mắt đang ở tình trạng bị truy nã…”

…….

Ngay lúc đó.

Trong một căn phòng.

“Tổ trưởng Trầm Mạn, việc đã làm xong, bây giờ phía cảnh sát đã để mắt tới Lâm An An, tin rằng rất nhanh thôi dưới dự điều tra của cảnh sát Lâm An An và người đàn ông kia sẽ để lộ ra đầu mối.” Một người đàn ông mặc tây trang báo cáo tình hình với Trầm Mạn.

Trầm Mạn thở một hơi thật dài, “Vì cuộn băng ghi hình kia, lần này chúng ta sử dụng hết bao nhiêu lực lượng, nếu vẫn không tìm thấy thì chúng ta sẽ ăn không xong ngủ không yên.”

Nghe được câu này người đàn ông mặc tây trang cảm thấy có chút lạnh lẽo, anh ta ngừng lại một chút rồi báo cáo tiếp: “Tổ trường Trầm Mạn, còn có một chuyện nữa…”

“Chuyện gì?” Trầm Mạn nhìn anh ta hỏi.

Lúc này người đàn ông mặc tây trang mới nói: “Hiện trường hung án giết người hôm qua xuất hiện một nam một nữ, đồng thời trong hoàn cảnh có cảnh sát đi tới, đóng giả làm cảnh sát lừa nhân viên cảnh sát kia mà bỏ trốn mất, rất có khả năng là Lâm An An và người đàn ông kia.”

Nghe xong Trầm Mạn có chút kinh ngạc nói: “Tên này quả thực không đơn giản, chuyện này mà cũng dám làm, không…phải là đến ngay loại chuyện này mà cũng làm được, thật sự có chút vượt quá dự liệu của tôi, xem ra đối thủ của chúng ta lần này rất thông minh.”

“Còn có…” Trầm Mạn suy nghĩ một chút nói: “Đối phương đến nhà chị họ của Lâm An An, chứng minh rằng bọn họ nơi để cuốn băng ghi hình, nếu không đã không nửa đêm nhanh chóng tới đó, bắt đầu từ bây giờ điều tra toàn bộ tình hình thanh viên trong gia đình chị họ Lâm An An.”

“Tra rõ ràng triệu để, cuốn băng ghi hình kia ở đâu!”

…….

“Cuốn băng ghi hình kia ở đâu?”

Lâm Mặc phía bên này.

Anh ta và Lâm An An đang trốn ở phía dưới một tòa nhà đang xây dở phía ngoại thành, Lâm An An cũng hỏi câu hỏi này, “Khi nào chúng ta quay lại nhà chị họ tìm hộp chocolate?”

“Hộp chocolate đấy không ở nhà chị họ cô.” Lâm Mặc lạnh nhạt nói.

“Sao anh biết?” Lâm An An có chút nghi ngờ.

Lúc này Lâm Mặc mới nói: “Tối qua con trai của chị họ cô không có nhà, hơn nữa tôi cũng không thấy hộp chocolate ở phòng khách và phòng ngủ.”

Thời điểm tối hôm qua, Lâm Mặc tuy rằng kiểm tra thi thể, nhưng cũng bỏ chút thời gian ra quan sát căn nhà của chị họ Lâm An An một chút, cũng không thấy hộp chocolate đâu.

“Ý anh là…” Lâm An An không chắc chắn mở miệng.

Lâm Mặc gật đầu nói: “Ừ, khả năng lớn hộp chocolate kia vẫn nằm trong tay con trai chị họ cô.”

Bạn đang đọc Tôi Có Trò Chơi Chuyển Phát Nhanh Điên Cuồng của Huệ Dân Dưỡng Kê Vương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RUANYUMEI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 157

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.