Hôn nhau rồi
Cả hai người đều không biết phải nói gì, một lần nữa nhìn nhau rồi tỏ vẻ hối lỗi đáp ông:
- Xin lỗi Quốc sư, lần sau ta không thể nữa mà!
Quốc sư nghe không thèm quan tâm, y vẩy tay nói:
- Thái tử điện hạ thì không sao ngài đi ra ngoài đi. Tử Thanh ngươi ở lại đây, chúng ta có nhiều chuyện cần phải thảo luận a!
Cậu nhìn Khuynh Doanh bị ép đi ra phía bên ngoài. Bên trong phòng, một mình cậu mặt đối mặt với Quốc sư.
Cậu nhìn Quốc sư toát hết cả mồ hôi lạnh, Quốc sư im lặng một lúc mới lên tiếng:
- Tử Thanh, ngươi biết tội của mình chưa?
Cậu cúi đầu đáp:
- Rồi ạ!
Quốc sư lại nói tiếp:
- Tội gì?
Cậu ngơ ra, cậu đã mắc tội gì nhỉ. Đứng một lúc lâu cậu mới nói:
- Trốn ra ngoài chơi, trốn việc, về muộn, để Bát Hoàng tử và Nhị Hoàng tử làm thay,...
Cậu nói một hồi lâu rồi mới kết thúc. Quốc sư xoa đầu cậu thở dài nói:
- Ngươi đi chơi mà không mang gì về cho bọn ta hả!
Cậu giật mình: ' Chỉ có thế thôi á!'. Tuy hơi chút bỡ ngỡ trước cái tình huống mà chính cậu cũng chẳng lường trước được, cậu lúng túng vội vàng đáp lại:
- Đương ... đương nhiên là có!
Bởi vì bận rộn vì cuộc thi nên mọi người không có ai được tham gia lễ hội ngoại trừ hội Trúc Cửu. Cậu lấy hàng tá đồ ăn mình mua đem ra. Quốc sư nói đùa dọa cậu mà không ngờ cậu lại mang về cho ông thật, ông thấy chút ấm áp trong lòng:
- Đứa ngốc này, thì ra ngươi vẫn còn nhớ lão phu ta đây!
Cậu bật cười:
- Không nhớ ngài thì biết nhớ ai!
Trúc Cửu bật dậy, tỉnh bơ nói:
- Nhớ đệ nữa!
Cậu tỏ vẻ tức giận nghiêm giọng nói:
- Cửu điện hạ chơi suốt ngày, ăn chán chê rồi, cái này ta mua cho mỗi Nhị Hoàng tử và Quốc sư thôi!
Cậu nhóc ủ rũ nói:
- Đệ biết rồi!
Nhân lúc họ không để ý đến cậu, cậu lẻn ra ngoài tìm Khuynh Doanh. Y vẫn đứng chờ cậu ở phía bên ngoài, chưa để ý rằng cậu đã đi ra. Cậu vỗ vai y nói:
- Khuynh Doanh!
Y giật mình quay lại, ủ rũ nhìn cậu:
- Xin lỗi, vì đệ mà huynh bị mắng!
Cậu vội chối lại:
- Không ... Không có a! Ta không có bị mắng mà! Hơn nữa đây là lỗi của ta mới đúng.
Y cầm tay cậu rồi đặt vào tay cậu một túi tiền lớn nói:
- Ta trả nợ cho huynh nè!
Cậu cầm túi tiền nặng trĩu giật mình. Với đống tiền trong đây cũng đủ cho một con người ăn sống qua ngày tới hết đời, nói chi là một tên thị vệ không bao giờ chi tiêu nhiều như cậu. Cậu vội vàng trả lại y túi tiền ấy:
- Khuynh Doanh, cái này nhiều quá ta không nhận nổi!
Y ủ rũ không nói gì. Cậu nhìn mà không nỡ lòng từ chối thêm đành nói:
- Được rồi, ta nhận cái này tuy nhiên ta làm bánh trôi coi như trả lại tiền thừa cho đệ đi.
Vừa nói xong, Trúc Cửu lại một lần nữa thò mặt ra nói:
- Huynh định làm bánh trôi hả? Làm cho ta với!
Cậu nói:
- Dù gì cũng đang rảnh để ta làm thêm cũng được .
Cậu vẫn tin tưởng vào tài năng trù nghệ của bản thân đi vô bếp làm bánh. Trong khi đó Khuynh Doanh đang thầm cười nham hiểm một điều gì đó. Làm xong sáu phần cậu lần lượt đưa cho Quốc sư, Khuynh Doanh, Khuynh Quân, Trúc Cửu, Hàn Nguyệt và một phần của cậu.
Hàn Nguyệt vẫn mơ màng chưa dậy nhưng một thứ mùi khét kì lạ đánh thức cậu nhóc. Vừa mở mắt thì đập vào mắt cậu là một bát bánh trôi nát bét, có một cảm giác chết chóc lẩn quẩn xung quanh bát bánh trôi kia, mọi người đều lo sợ không dám ăn. Bỗng nhiên Khuynh Doanh cầm một bát ăn, gương mặt không chút biến sắc, vừa ăn vừa chậm rãi nói:
- Tuy nhìn bề ngoài không đẹp lắm nhưng ăn có vị rất ngon a!
Nghe y nói vậy, cậu thấy tự tin hơn rất nhiều, tuy nhiên cậu lại không hề thử trước nên chẳng biết mùi vị rốt cuộc ra sao cả. Khuynh Doanh lấy thêm một bát trong khay cậu mang tới múc ăn lấy ăn để, y lại nói:
- Ca ca à, vị không ngon bằng đợt trước , ít đường xíu nữa thì vừa a!
Mọi người nghe vậy liền múc một miếng ăn thử. Quốc sư vừa ăn xong liền ngất ngay tại chỗ, Trúc Cửu và Khuynh Quân hai dòng nước mắt trào ra vì độ kinh dị của món bánh. Hàn Nguyệt nhờ may mắn hay trực giác tốt cậu ta không động vào cái bát dù chỉ một chút. Cậu nhìn họ nghi ngờ hỏi:
- Ta làm tệ lắm hả?
Mấy người họ đang định gật đầu, thì bỗng nhiên lại lắc đầu lia lịa, sợ hãi điều gì đó phía sau cậu. Cậu quay đầu lại thì chỉ thấy Khuynh Doanh đang ăn bát bánh trôi tươi cười nhìn cậu. Rốt cuộc bọn họ đang sợ cái gì. Cậu hỏi lại lần nữa:
- Thực sự ngon ư?
Hai người họ liền gật đầu lia lịa, lần này cậu mới tin là họ nói thật, xong cậu nói tiếp:
- Nếu ngon nhớ ăn hết nha, đừng bỏ phí đấy, ta cũng phải ăn thử xem ...
Cậu quay lại thì cả sáu phần đã không còn trên khay, Khuynh Doanh đang dốc miếng bánh cuối cùng trong miệng. Cậu chợt kéo tay y:
- Khuynh Doanh, đệ ăn cả phần của ta lẫn Hàn Nguyệt là sao!!!
Khuynh Quân và Trúc Cửu họ ôm nhau khóc thầm hét: " Sao Thất ca (đệ) may mắn quá vậy!"
Khuynh Doanh ăn hết miếng bánh cuối cùng, đặt bát xuống bàn, y kéo lấy bàn tay cậu đang nắm cổ tay y khiến cậu ngã nhào vào lòng y. Khuynh Doanh dùng ngón tay cái khẽ quệt khóe miệng cậu:
- Ca ca, huynh cũng muốn thử mùi vị của món bánh đó sao!
Nói rồi y hôn cậu, một chút đắng, một chút mặn của cái bánh trôi tàn phẩm kia đủ để khiến một lão già (Quốc sư) ngất xỉu nay lại vô cùng ngọt và mê người khi cảm nhận trong miệng y. ( Đây gọi là power of love cả đấy)
Khuynh Quân và Trúc Cửu mải ôm nhau suy sụp không để ý nhưng Hàn Nguyệt lại đang nhìn hai người hôn nhau say đắm một cách chăm chú không rời mắt. Một hồi lâu cả hai đều mệt lử người, Khuynh Doanh muốn nói gì nhưng chợt thôi, y dẫn ba người đệ của mình về, còn cậu dìu Quốc sư_ người bị bỏ quên, về phòng.
Sau đó cậu cũng về phòng mình ngủ trên chiếc giường gỗ cọt kẹt khá cũ, không có chăn ấm nệm êm vốn đã quen thuộc từ lâu nằm xuống. Nhưng cơn ác mộng mang đầy đau khổ , đắng cay vốn cậu tưởng mình đã quên nhưng không. Giấc mơ về cái quá khứ đen tối của bản thân mình đã trở lại với cậu.
Đăng bởi | cauonmaccan |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 1 |