Suy tư
Chương 6
Cái sân luyện tập này không đâu khác chính là ngay bên ngoài sân của Tử Thanh, cậu thả Khuynh Doanh xuống hỏi:
- Ta đã làm gì đệ đâu? Chúng ta chỉ có luyện kiếm thôi mà. Giờ chúng ta nên bắt đầu thôi, lấy kiếm của đệ ra đi.
Cậu cầm thanh kiếm gỗ đưa ra phía trước, Khuynh Doanh cũng lấy kiếm bản mệnh của mình Tinh Phách ra giao chiến. Cậu đứng yên một chỗ gọi to:
- Đệ xuất chiến đi, ta kiểm tra xem đệ học thế nào rồi!
Cậu vừa dứt lời Khuynh Doanh lập tức phóng đến, chém ra một đường kiếm sắc bén, cậu liền nhẹ nhàng né sang một bên đỡ lại kiếm của y chỉ bằng kiếm gỗ, Khuynh Doanh tiếp tục chém đến nhát kiếm thứ hai hướng về phía điểm mù của của cậu, cậu lại nhẹ lay người né kiếm theo bản năng rồi lập tức đưa kiếm khẽ kìm lực đánh nhẹ vào tay y:
- Đệ cần điều khiển tay nhanh hơn, lực cũng còn yếu lắm!
Khuynh Doanh một lần nữa tiến đến chém nhanh hơn nhưng vẫn bị cậu chặn lại, và ngay lập tức cậu chém một đường bằng kiếm gỗ bật tung Tinh Phách đi, đặt kề gáy kiếm trên cổ y và nói:
- Đệ đã chết!
Tôi khá thất vọng nhìn, kiểu này ngài ấy đấu với nam chính thì xác định ngỏm luôn vòng gửi xe mất. Tôi đã quyết định vất đi lương thiện của bản thân chính thức huấn luyện y.
Cậu nở một nụ cười giả tạo và nói:
- Chúng ta cần luyện tập lại một cách kĩ càng hơn nhỉ!
Khuynh Doanh rùng mình nhìn nụ cười ghê rợn của cậu, và.... trong thâm tâm, cơ thể y đang thúc giục y chạy trốn. Y định trốn nhưng bị Tử Thanh giữ lại. Cậu vỗ vai y nói tiếp:
- Trước tiên đệ nên cất Tinh Phách đi, dùng cái này trước đã.
Nói rồi, cậu ném thanh kiếm bằng gỗ của mình cho Khuynh Doanh. Thanh kiếm này của cậu tuy là kiếm gỗ nhưng được cậu luyện chế không chỉ có độ nặng tương tự kiếm sắt mà thậm chí có thể nặng hơn bất kì thanh kiếm gỗ được cậu tự tay làm trước đó. Sau khi chứng kiến sức mạnh của bản thân, cậu đã làm rất nhiều thứ mà trước đây cậu chưa từng được làm do vấn đề thể chất của mình: rèn, đúc, giặt giũ, sửa chữa đồ đạc, ...
Các nha hoàn cũng như nhưng người làm việc trong phủ Thái tử ai cũng ngưỡng mộ cậu, bởi lẽ bất cứ công việc nào chỉ cần nhìn qua một lần cậu có thể làm lại một cách hoàn hảo.
Quay lại phần chính của hiện tại, khi Khuynh Doanh bắt lấy thanh kiếm gỗ của cậu, giật mình trước độ nặng bất thường của nó. Cậu lại nói:
- Đệ có thấy kiếm pháp của đệ chỉ có học qua loa chứ không được học một cách tỉ mỉ, kiếm ý còn yếu, ta thấy đệ cần học lại từ cơ bản trước. Tuy đệ đã tuy luyện đến tầng 8 của Thiên Hoa kiếm pháp nhưng lại hoàn toàn không phát huy được tối đa khả năng của nó. Giờ thì đệ nên bắt đầu với việc đạt được những đường kiếm mạnh và chính xác bằng cách luyện tập với ‘nó’ trước.
‘Nó’ chính là sản phẩm tiếp theo tôi tự tạo ra để luyện tập đó là một cột gỗ cắm dưới đất theo đúng nghĩa không có gì đặc biệt mà cậu dành khá nhiều công sức tạo nên. Cậu lại nói tiếp:
- Bây giờ đệ sẽ bắt đầu với mức độ dễ trước.
Cậu lấy kiếm của mình kìm lực chém lên 3 đường cùng một chỗ không chệch dù chỉ một ly:
- Đệ cần chém vào thanh gỗ đúng chỗ này 60 lần, chệch một lần thì tăng thêm 3 lần. Cứ thế trước đã.
Thế này không khả thi chút nào!-Thái tử đáp lại.
Khả thi hay không thì làm rồi biết.
Và cậu lập tức lấy một thanh gỗ khác để chỗ mình và cùng Khuynh Doanh bắt đầu. Quả nhiên đúng như cậu dự đoán Thái tử là một người thông minh, y đầu tiên đánh vào chỗ cậu chém một cách chậm rãi và chính xác rồi dần dần tăng tốc độ và điều chỉnh lực một cách hoàn hảo. Và đương nhiên không chệch phát nào cả. Nếu là người khác thì không biết chừng cái cột gỗ của cậu đã tan nát thành một đống ở đây rồi. Và điều tuyệt vời hơn là y không phải làm lại dù chỉ một lần. Cậu cười thầm rồi bảo Khuynh Doanh:
- Giờ đệ chỉ cần chém chỗ này 60 lần, chệch một lần thêm 6 lần và một lần đánh phải có lực không thay đổi.
Đánh với một lực không đổi mới là thứ vô cùng khó, nhưng Khuynh Doanh chỉ mất 516 lần để hoàn thành trong khi trước đây để hoàn thành nó cậu phải mất 18546 lần, quả không hổ là người có thiên phú trong tu luyện. Cậu tiếp tục tăng dàn độ khó cho y, đương nhiên là lần nào cũng cùng thực hiện bài tập ấy cùng cho đến khi trời chợp tối. Và buổi luyện tập của Khuynh Doang được kết thúc cùng vời một câu nói mang đầy tính sát thương:
- Ngày mai chúng ta tiếp tục nhé!
Nhưng tối hôm ấy Quốc sư đã bảo cậu đến học cầm cùng Khuynh Doanh với những vị cậu ấm cô chiêu khác, trong đó bao gồm cả các hoàng tử nữa.
Buổi sáng hôm sau, cậu vừa bước vô lớp học đã làm nổi lên một dàn miệng bắt đầu khẩu nghiệp:
- Hắn là kẻ nào vậy?
- Không biết, nhìn hắn trông giống như một tên thị vệ?
- Khoan ta nhớ hắn được làm thị vệ thân cận của Thái tử điện hạ vài tháng trước.
- Thật ư! Hắn có cái gì mà đòi học chung với chúng ta.
Nghe vậy mặt cậu có chút biến sắc nhưng liền lập tức bình tĩnh lại. Khuynh Doanh mặt biến sắc theo khẽ tỏa một luồng sát khí, Quốc sư thấy vậy vội quát lớn:
- Im lặng, từ bây giờ Tử Thanh sẽ bắt đầu học với các ngươi ai có ý kiến gì thì lập tức nói mau.
Bọn họ im lặng, nhưng bỗng có một kẻ đứng dậy nói:
- Hừ, hắn chỉ là một tên thị vệ nhỏ bé thôi mà, kẻ ngốc nào đã cho hắn vào đây học vậy.
Quốc sư đang chuẩn bị nói thì Thái tử đứng lên tỏa một luồng sát khí nặng giọng mắng hắn:
- Ý ngươi là ta là kẻ ngốc sao? Ta muốn Tử Thanh vào đây học là có mục đích riêng của ta các ngươi không có quyền nói hay làm gì người của ta.
Trước mặt Tử Thanh thì chỉ đơn giản là y tức giận mà trước tên kia chính là muốn dìm hắn xuống đến chết. Tên vừa đứng lên chính là cậu ấm nhà Thượng thư, hắn cố giấu sự sợ hãi mà im lặng ngồi xuống. Quốc sư cũng có chút biến sắc, ông bảo cậu xuống bàn phía cuối ngồi. Cậu tiến về chỗ mình ngồi xuống và bắt đầu nghe giảng. Mọi người xung quanh không nói gì nhưng có vẻ rất ghét khi một kẻ thấp kém học chung với họ nhưng lại cực kì sợ Khuynh Doanh.
Cậu nhìn về phía Thái tử mỉm cười ra khẩu hình ' Cảm ơn đệ a', Khuynh Doanh cũng mỉm cười đáp lại cậu 'Ca ca là của ta mà'.
Quốc sư nói:
- Chúng ta nên bắt đầu rồi!
Nói rồi ông đánh một khúc, xong y nói:
- Vừa rồi ta vừa vừa đàn xong một khúc bây giờ ai muốn lên thử đàn lại nào?
Để ta.
Câu nói vừa rồi chính là cậu ấm nhà Thượng thư, chắc chắc cậu nhóc muốn lên để thị uy với cậu. Đánh xong hắn bước xuống nhìn tôi cười khinh bỉ. Đương nhiên chẳng ai thèm quan tâm tới hắn làm gì, phí công sức. Sau đó còn rất nhiều người khác lên đánh, và cả Bát Hoàng tử (tự Trúc Cửu) lên thử đàn, y là người đánh tốt nhất dù là người nhỏ tuổi nhất trong phòng lúc này. Đột nhiên Quốc sư goi cậu:
- Tử Thanh ngươi cũng lên đi.
Cậu liền đáp: “ Ân"
Đi lên phía trên, nhìn thấy cây đàn tranh khảm ngọc khiến cậu khững lại chút bởi đây là lần đầu tay lên đàn nhớ lại khi Quốc sư đánh đàn, kĩ thuật đánh đàn ở đây còn nhiều hạn chế, cũng thấy tiếc cho khúc nhạc hay này, thế là cậu quyết định vừa đánh vừa chỉnh lại cách đánh của Quốc sư.
Cùng một người đánh nhưng bản nhạc được gợi lên hoàn toàn khác nhau, toàn bộ những kẻ vừa coi thường, khinh bỉ cậu được thay bằng sự cảm phục và ngưỡng mộ.Vừa kết thúc khúc đàn, dòng nước mắt của Quốc sư đang chảy dài, bên cạnh đó là vẻ mặt trầm tư của Trúc Cửu nhưng cậu không hề để ý tới. Quốc sư cảm động nói:
- Được nghe bản nhạc hoàn hảo của khúc này lão phu có chết cũng không nuối tiếc.
Khuynh Doanh thấy sự đáng nghi của Trúc Cửu liền lập tức đứng dậy đi tới kéo tay cậu đi:
- Huynh đi theo ta!
Mọi người khi nghe cách xưng hô của Khuynh Doanh với cậu đều vô cùng kinh ngạc. Thầm thì to nhỏ với nhau, ' Hắn thật ra là ai?'.
Quốc sư nói:
- Hôm nay nghỉ sớm các ngươi về được rồi!
Thế là tiết học của họ đã dừng ở đây, cậu bị kéo bởi Khuynh Doanh và Quốc sư về Tịnh Quán. Vừa đến nơi cậu bị hai người họ đáp cho vô số các câu hỏi khác nhau:
- Ngươi biết đánh đàn từ khi nào vây?
- Ai dạy ngươi thế?
- Làm thế nào ngươi có thể đánh khúc đấy thành một khúc nhạc khác hay hơn hẳn vậy?
....
...
...
Cậu chỉ thở dài:
- Hai người dừng lại được chưa? Ta thực sự chỉ nhìn cách đánh của Quốc sư sau đó bắt chước theo thôi mà.
Nghe cậu nói thế hai người họ bắt đầu đơ ra, Họ quay sang nhìn nhau gật đầu và cùng qua nhìn cậu, Khuynh Doanh nói:
- Tử Thanh, huynh thực sự quá đỉnh luôn!
Nghe vậy khiến cậu hạnh phúc nói:
- Bây giờ Quốc sư cho nghỉ sớm như vậy mà đệ cũng rảnh rỗi nữa, chúng ta luyện kiếm bù nha!
Khuynh Doanh giả vờ sợ hãi:
- Hả! Đệ đã làm gì sai, Tử Thanh. Huynh... đừng làm thế mà.
Mặc cho y như vậy, cậu lại đưa Khuynh Doanh vô khu luyện kiếm một lần nữa nhưng lần này y lại làm bộ mặt cún con đáng thương nhìn chằm chằm lấy cậu khiến cậu không kìm được mà nói:
- Haiz~ Được rồi, đệ ngồi đó nghỉ ngơi đi, ta luyện kiếm.
Cậu luyện tập giữa cái nắng gay gắt. Cái nóng khiến cậu vã đầy mồ hôi, cậu vô thức cởi áo ngoài ra tiếp tục tập luyện. Khuynh Doanh ngồi bên gốc cây cổ thụ gần đó nhìn cậu chằm chằm. Sau hơn canh giờ tới lúc trời chập tối cậu mới xong. Lau mồ hôi, mặc lại áo cậu đến chỗ gốc cây ngồi cạnh Khuynh Doanh. Khuynh Doanh nói với cậu:
- Huynh ngầu ghê!
Tử Thanh gượng cười nói:
- Đệ biết không mỗi khi luyện kiếm xong ta thường ở đây ngắm cảnh bầu trời này, nó rất đẹp phải không?
Khuynh Doanh nghe cậu nói thế cũng mỉm:
- Ân, quả thật rất đẹp!
Nhìn y, cậu chỉ lặng người mà nói:
- Làm thiên tài, khoác lên mình một bộ da giả thật khổ!
Khuynh Doanh nghe cậu nói đúng tim đen, y bắt đầu im lặng không nói gì. Tử Thanh nói tiếp:
- Nếu có một thời điểm thích hợp ta sẽ nói với đệ a!
Khuynh Doanh nhận ra cậu nói về chính mình không phải nói y khiến bớt một phần hoảng loạn, nhưng nghe cậu nói Khuynh Doanh không thể dừng nỗi nghi ngờ cùng chút trầm tư, lo lắng
- Hết chương 6-
Đăng bởi | cauonmaccan |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 15 |