Tứ Đại Thiên Vương
Nghe nói đến luyện thi thuật, Vân Khuyết nhíu mày.
Loại thuật pháp này, vừa nghe đã biết là thủ đoạn của Đạo gia hoặc Vu sư nhất mạch, bản thân y là một kẻ vũ phu, lại không có pháp lực gì đáng nói, làm sao tu luyện được?
Sau khi nói ra nghi vấn, Mặc lão quái cười hai tiếng.
"Luyện thi thuật của ta tự nhiên khác với người thường, xuất phát từ một bộ phận bí pháp viễn cổ, luyện thi, chỉ là pháp môn tầng thứ nhất mà thôi. Phần pháp môn này không cần pháp lực hay linh lực, chỉ cần thần hồn của ngươi đủ cường đại thì sẽ có cơ hội tu luyện."
"Dùng thần hồn để khống chế thi thể?" Vân Khuyết rất là khó hiểu, loại thủ đoạn này trước giờ chưa từng nghe nói qua.
"Pháp lực, đến từ tu vi."
Mặc lão chắp tay sau lưng giảng giải: "Đạo gia tu nội đan, Nho gia tu văn đảm, Phật môn tu bản tâm, Vu môn tu cổ đạo, võ phu tu khí huyết, tinh túy của các đại phương pháp tu hành trong thiên hạ, ngoại trừ võ phu ra, không gì ngoài bốn chữ, câu thông thiên địa!"
Thần sắc Vân Khuyết nghiêm nghị, im lặng lắng nghe.
"Võ phu không có nội đan, không có văn đảm, cơ hội duy nhất có thể câu thông thiên địa, chính là lực lượng thần hồn."
Mặc lão ngữ khí trầm thấp tiếp tục giảng: "Pháp môn lấy thần hồn lực để khống chế, thiên hạ hiếm thấy, luyện thi thuật của lão phu, chính là một trong số đó, ngươi nếu như có thể tu thành, liền có thể khống chế luyện thi tác chiến, tương đương với có thêm trợ thủ đắc lực."
"Học sinh ngu dốt, e là học không được, huống hồ ta cảm thấy võ phu học luyện thi thuật, tác dụng không lớn." Vân Khuyết nói ra ý nghĩ thật của mình.
"Ha ha, có tác dụng hay không, thử một chút sẽ biết."
Mặc lão quái cười, không thấy hắn có động tác gì, thế nhưng thi thể Cửu Đầu Thử bên cạnh lại động đậy.
Một quyền đánh về phía Vân Khuyết!
Phản ứng của Vân Khuyết cũng không chậm, đồng dạng ra tay, cùng đối phương oanh một quyền.
Thân thể Cửu Đầu Thử ngửa ra sau bay ngược, cho đến khi dịch chuyển vài trượng mới dừng lại.
Vân Khuyết thì lui về phía sau một bước.
Đừng nhìn chỉ lui một bước, Vân Khuyết rất kinh ngạc.
Vừa rồi bản thân y vận dụng là lực đạo của võ giả bát phẩm, mà một quyền kia của Cửu Đầu Thử, mặc dù không có lực lượng lớn bằng y, nhưng cũng có trình độ của võ giả cửu phẩm đỉnh phong.
Một cỗ thi thể, làm sao có thể giữ lại tu vi!
"Lúc còn sống hắn là võ giả bát phẩm, sau khi từ thiên lao lôi ra, vốn nên ném đến bãi tha ma ngoài thành, bị ta dùng hai lượng bạc mua lại, dùng luyện thi thuật tế luyện qua, bảo lưu tu vi cửu phẩm."
Mặc lão có chút đắc ý nói khàn khàn: "Đây chính là chỗ kỳ dị của luyện thi thuật, có thể bảo tồn một phần tu vi của thi thể, nếu có thi thể thất phẩm, sau khi luyện thành luyện thi sẽ có tu vi bát phẩm, thi thể lục phẩm, có thể giữ lại tu vi thất phẩm, cứ thế mà suy ra, thế nào, ngươi cảm thấy cái này có được tính là hữu dụng hay không?"
"Nếu như ta có một cỗ thi thể võ giả nhất phẩm, chẳng phải là có thể luyện thành luyện thi có chiến lực nhị phẩm sao?" Vân Khuyết kinh ngạc nói.
Cứ tính như vậy, người tu luyện luyện thi thuật, chẳng phải sớm đã vô địch rồi sao.
"Đừng có mà nằm mơ giữa ban ngày, cảnh giới nhất phẩm, không phải là thứ mà chúng ta có thể chạm đến, cho dù có thi thể, cũng chưa chắc đã có thể tế luyện."
Mặc lão âm trầm nói xong, đưa cho Vân Khuyết một quyển sách nhỏ cũ kỹ, bên trong ghi lại pháp môn luyện thi thuật.
"Có chỗ nào không hiểu, có thể đến hỏi ta, chớ có mà tham công liều lĩnh, nếu không thần hồn rất dễ bị băng liệt..."
Mặc lão chỉ vào một dãy chum lớn ở góc tường, ngữ khí quỷ dị nói: "Những vị sư huynh này của ngươi, chính là ví dụ rõ ràng nhất."
Nói xong, Mặc lão liền lặng lẽ bay ra khỏi cửa, Cửu Đầu Thử cùng với bộ hài cốt đã được ghép lại kia cũng đi theo ra ngoài.
Vân Khuyết sau đó mở chum lớn ra xem, tất cả đều là xương trắng!
Khó trách lầu Tây ít người như vậy, thì ra không phải không có ai đến, mà là người đến, đều đã chết!
"Luyện thi thuật..."
Thứ này nghe có vẻ không tồi, nhưng Vân Khuyết không có ý định tu luyện, thật sự quá nguy hiểm.
Lật cũng chẳng buồn lật, Vân Khuyết trực tiếp ném quyển sách sang chỗ ở.
So với việc có thêm một cỗ luyện thi trợ chiến, chi bằng bản thân sống sót cho tốt.
Y cũng không muốn sau này, có một vị sư đệ nào đó từ trong chum vớt xương trắng của mình ra, rồi lại lắp ráp lại.
Nằm trên giường, Vân Khuyết cũng hiểu được đôi chút quy củ của Thiên Kỳ học cung.
Những thứ tiên sinh dạy, muôn hình muôn vẻ, học sinh có thể tùy ý học tập.
Nhưng nếu bản thân tu luyện xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà chết, như vậy vị tiên sinh truyền thụ pháp môn kia cũng chẳng có liên can gì.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao lầu Tây chết không ít học sinh, mà Mặc lão vẫn có thể ở lại Bách Hoa Điện.
Một giấc ngủ đến sáng.
Lúc ở nhà ăn đang cắm đầu ăn sáng, Vân Khuyết phát hiện đối diện có người nhìn mình, hơn nữa còn ở rất gần, tròng mắt như muốn rơi vào bát cơm của y.
Ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là khuôn mặt to lớn của Đồ Tô.
Vị Đại hãn thảo nguyên này mang theo hai quầng thâm mắt, liên tục nuốt nước miếng, Mãn Thân ở bên cạnh cũng y hệt như vậy, trông như hai con sói đói.
"Sao thế Đại hãn, có chuyện gì sao?" Vân Khuyết hỏi.
"Cái đó... Vân sư đệ, lần trước ngươi ăn cơm của ta, hôm nay có thể mời ta ăn một bữa không, ta đói quá." Đồ Tô uể oải nói.
"Đậu hũ đầu người của Đông Lâu tiên sinh sao ngươi không ăn, rất no bụng đó." Vân Khuyết vừa ăn vừa nói.
"Đó là đồ ăn của người... A, người thường chắc chắn không ăn nổi, chỉ có loại hào kiệt như Vân sư đệ mới dám ăn!" Đồ Tô vội vàng sửa lời.
Vân Khuyết nghe xong bật cười, nói:
"Muốn ăn gì, bữa này ta mời."
Đồ Tô cùng Mãn Thân nghe xong, xoay người bỏ chạy, không bao lâu sau bưng tới một thau bánh bao to, ước chừng phải đến trăm cái.
Vân Khuyết nhìn mà hoa cả mắt.
Hai người định ăn một bữa no ba ngày sao!
"Vẫn là Vân sư đệ hào phóng!"
"Sau này tặng ngươi hai con dê!"
Hai người vùi đầu vào ăn.
Đã nói là mời khách, Vân Khuyết sảng khoái trả tiền.
"Tốt nhất là kiếm được một bộ y phục học sinh của Diễn Võ Điện."
Vân Khuyết suy tư làm cách nào để trà trộn vào Diễn Võ Điện, tên tiểu tử Mai Tiền kia...
Đăng bởi | Ikaru |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |