Alexander Havk
Đi qua năm sáu ngày mưa liên tiếp cuối cùng thì bầu trời cũng đã hửng nắng, ngày hôm nay Trương Lực thức dậy từ sớm sắp xếp mọi thứ để chuẩn bị rời khỏi tòa chung cư này. Cậu lấy mì tôm, đồ đóng hộp và một ít kẹo socola nhét đầy căng chiếc balo leo núi kiếm được trong một căn hộ tầng 65, dây thừng, xoong chảo thì được treo bên ngoài balo.
Cậu cũng lựa chọn cho mình ba bộ quần áo để tiện thay đổi, dao kéo bật lửa cùng những vật dụng linh tinh khác được bỏ chung hết vào một ngăn nhỏ ở bên hông balo.
Sau khìn lại tổng thể một lượt toàn bộ xem có bỏ sót thứ gì không, Trương Lực gật gù mấy cái rồi cầm Rìu Hỏa Thạch đi vào trong cầu thang bộ, kiểm tra qua một hồi rồi cậu bắt đầu chạy xuống.
Sở hữu tới 40 điểm Thể Chất nên cậu chạy hùng hục trong câu thang mười mấy phút liên tiếp đều không thấy thở dốc lấy một lần và với tốc độ ấy thì rất nhanh cậu đã xuống tới tầng mười ba.
Tới đây bất chợt Trương Lực ngửi được mùi máu tanh nồng, nhìn cánh cửa sắt chỗ tầng mười ba này đã bị đánh cho bể nát, trên tthâ cửa lưu lại rất nhiều vết cào. Ngay lập tức nghĩ tới điều gì, cậu vội vàng lao người về phía lối đi xuống cầu thang trước mặt, lặn lộn mấy vòng cuối cùng đập người vào bức tường mới dừng lại.
Ngước mắt lên nhìn vị trí mình vừa đứng ban nãy Trương Lực ngay lập tức thấy được một con zombie toàn thân tứ chi bao phủ bởi những lớp cơ bắp đỏ hồng đang há to cái miệng máu về phía cậu. Mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng áo, cậu may mắn tránh thoát khỏi sự tập kích bất ngờ của con zombie biến dị. Thế nhưng như vậy không có nghĩa là nguy hiểm đã qua đi mà bây giờ mới là lúc nó bắt đầu.
Trương Lực tay phải nắm chặt lấy cán rìu nhìn chằm chằm vào con zombie biến dị, đồng thời nó cũng quan sát nhất cử nhất động của cậu...
Thời gian từng giây từng phút không ngừng trôi qua, Trương Lực cực độ căng thẳng, một lần bị nó đánh cho suýt chết đã lưu lại ám ảnh trong lòng cậu, nỗi sợ hãi vô thức tích tụ và hình thành khiến cậu đứng trôn chân một chỗ mà trơ mắt nhìn con zombie đang từ từ tiếp cận.
Grào...
Con zombie biến dị dường như đã tiếp cận khoảng cách đủ gần, nó nhảy bổ lên hướng móng vuốt sắc nhọn về phía Trương Lực, vào thời khắc sinh tử ấy, thình lình một đạo ánh sáng trắng tinh khiết mang theo âm hưởng thần thánh từ đỉnh đầu dội xuống bao phủ toàn bộ cơ thể cậu.
*Tinh! Nhận được phước lành “Thanh Tẩy”.
Trương Lực bỗng chốc cảm thấy mọi sợ hãi trong bản thân hoàn toàn biến mất và thay vào đó là một sự tỉnh táo đến lạ thường.
Cậu nhìn con zombie biến dị trước mặt thấy nó cũng chẳng khác gì đám zombies từng giết trước kia cả, thay đổi sinh ra từ nội tâm bên trong khiến cậu có đầy đủ tự tin chém giết nó.
Tay trái nâng cao chiếc nắp xoong sắt như một tấm lá chắn, cậu đạp chân lên bức tường sau lưng rồi phát lực xông lên tiếp lấy đòn tấn công của con zombie biến dị.
Rầm! Rầm! Bịch!
Đã đạt cấp độ 4 cùng với 25 điểm Lực lượng, hiển nhiên người chiếm lợi thế chính là Trương Lực, con zombie biến dị đã bị đánh bay tới góc tường nhưng cậu còn chưa có dừng lại ở đó, thuận đà lao lên cậu vung cao Rìu Hỏa Thạch rồi liên tiếp chém loạn xạ lên người nó.
Những nhát rìu Trương Lực tung ra như dồn hết toàn bộ lực lượng cậu có vào nó vậy, cứ mỗi khi cánh tay hạ xuống thì trên người con zombie lại bong ra mảng lớn máu thịt.
Tinh! Giết chết zombie biến dị +5 điểm kinh nghiệm.
Mãi cho đến tận khi âm thanh thông báo của hệ thống vang lên thì cậu mới dừng tay lại.
Lúc này trên xác xon zombie biến dị xuất hiện một túi vải nhỏ màu nâu sậm.
“Đây là thứ mà Nguyệt đã nhắc đến?”
Nhưng Trương Lực cũng không có ngay lập tức nhặt lên mà xoay lại phía sau lưng mình nhàn nhạt nói: “Ra ngoài đi, tôi đã nhìn thấy cô rồi”
Vừa dứt lời thì từ phía sau cậu truyền tới một âm thanh khàn khàn già nua của một ông lão.
“Sức mạnh cũng không tệ nhưng tinh thần lực còn không bằng đứa trẻ lên mười”
Trương Lực giật thót mình, cậu vội vàng quay ngoắt người lại làm ra tư thế phòng thủ.
“Ha ha... Buông lỏng một chút, ta muốn hại người thì ngươi đã trở thành một bộ thi thể lãnh lẽo dưới vóng vuốt của người thằn lằn rồi” Ông lão cười nói.
Trương Lực ngẫm lại cũng đúng, ông ta chính là người vừa vừa mới cứu mình khi nãy, có lẽ sẽ không phải kẻ xấu. Cậu thu hồi lại Rìu Hỏa Thạch rồi nhìn ông lão trước mặt cẩn thận đánh giá một hồi.
Gọi là ông lão nhưng nếu nhìn kĩ thì ngoài giọng nói và râu tóc bạc trắng ra, ông ta trông thực sự chỉ giống như một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi. Sở hữu một vóc người cao khoảng mét tám, nước da trắng đặc trưng của người phương Tây nhưng lại nói tiếng Lạc Việt chuẩn đến từng từ địa phương.
Lại nói tới trang phục kì lạ cùng một cây gậy gỗ dài không khác gì đang cosplay phù thủy già trong phim Harry Potter...
“Thằng nhóc không lễ phép kia nhìn đủ chưa?”
“Ah... Cháu xin lỗi ông ạ!”
Trương Lực vội khoanh tay cúi người một góc bốn năm độ lễ phép xin lỗi.
“Ừm, trẻ nhỏ dễ dạy. Được rồi nơi đây không phải chỗ nói chuyện” Ông lão gật đầu vuốt chòm râu nói.
Trương Lực dạ vâng một tiếng, cậu cầm theo túi tiền nhỏ rớt ra từ con zombie biến dị rồi đi theo ông lão tới một căn hộ sạch sẽ ở tầng năm. Bước vào bên trong Trương Lực nhận ra ở đây còn có thêm hai đứa trẻ khoảng tầm sáu bảy tuổi, một nam một nữ vừa thấy ông lão trở về liền vui mừng chạy tới ôm lấy cánh tay nũng nịu gọi.
“Ông về rồi, tốt quá tốt quá”
“Ông có mang kẹo về cho chúng cháu không ông?”
Ông lão cười hiền hậu xoa đầu hai đứa, lấy ra từ trong ngực một hộp kẹo mút đưa cho chúng tự chia nhau xong mới nhìn lại Trương Lực đang đứng ở cửa, ông chỉ tay vào chiếc ghế sofa ở chính giữa phòng khách ra hiệu cậu ngồi xuống.
“Dạ cháu mời ông ngồi ạ”
Nhưng có vẻ cậu hiểu nhầm ý của ông lão nên đã chạy tới khiêng cả chiếc ghế sofa đem ra ngoài.
“Ta bảo người ngồi xuống đó a” Trên khuôn mặt có chút đen lại ông lão mở miệng nhắc nhở.
Trương Lực cười cười gãi đầu rồi lại lệnh khệch bê chiếc ghế sofa lại chỗ cũ xong mới ngồi xuống.
“Được rồi đó, ngươi hãy kể cho ta nghe về thế giới này đi”
Nghe xong ông lão nói khiến Trương Lực hết sức khó hiểu “Bộ ông ta vừa mới ở hành tinh khác đáp xuống hay sao mà lại hỏi cái câu ngớ ngẩn ấy nhỉ?”, trong lòng thì nghĩ thế nhưng ngoài mặt cậu vẫn cố nặn ra một nụ cười để hỏi lại.
“Ông nói gì cháu không hiểu? Với lại cách xưng hô của ông lạ thế, ông là Lạc kiều? Đúng rồi, ông còn gọi con zombie biến dị là người thằn lằn là sao ạ. Cả cái kỹ năng phóng ra ánh sáng trắng lúc nãy nữa, ông đã cấp mười rồi á, thật lợi hại. Ông farm quái như nào mà nhanh thế, chỉ cho cháu với nhé...”
“Ài~ Cái thằng nhóc thích tò mò này” ông lão thở dài một tiếng, đánh gãy chuỗi câu hỏi liên miên không dứt của Trương Lực rồi tiếp tục nói.
“Vểnh tai lên mà nghe cho rõ đây. Ta chính là Alexander Havk, tín đồ trung thành của Thần Ánh Sáng....”
Đăng bởi | KuTaSiuTo |
Thời gian | |
Lượt đọc | 16 |