Cấp 10
Từ phía cuối đoàn người sống sót có một đi ra một bóng người, một cô gái trẻ tuổi mặc bộ đồ thể thao xanh với giày trắng làm lộ ra một đôi chân thon dài, thân hình chỗ lồi chỗ lõm cực kì gợi cảm. Khuôn mặt dù cho có lấm lem bụi bặm cũng không thể nào che lấp đi được dung mạo mê người, nước da trắng hồng không tì vết ẩn hiện sau những vết rách trên quần áo. Cô ta quả đúng là hạc lạc bầy gà, cực kì nổi bật trong đoàn người sống sót ở đây.
Cầm theo một tấm chăn mỏng trong tay, cô gái đi tới gần chỗ Trương Lực và Lão Hạc đang đứng xong mở miệng nói: "Trả lại anh này, cảm ơn anh vì chuyện tối hôm qua."
Cô cố tình nói lớn, rất nhiều người xung quanh đa phần đều nghe thấy được lời nói mập mờ của cô. Mấy tên đàn ông âm thầm ghi nhớ cô gái có vẻ như là người của thanh niên quản lý khu an toàn kia, sau này có vấn đề gì tốt nhất tránh xa cô ả kẻo rước họa vào thân.
Trái ngược lại, nhóm phụ nữ không ngừng xì xào bàn tán, rỉ tai nhau những lời thô lỗ khinh thường, nhưng cũng có một số cô gái chợt lóe lên ý nghĩ hiến thân để đổi lại sự bảo hộ.
Mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình, và bản thân Trương Lực cũng không có ngu ngốc như vẻ bề ngoài của mình, đặc biệt là đụng tới những vấn đề nhạy cảm thì cậu luôn suy xét rất cẩn trọng.
Trương Lực liếc nhìn cô gái liền nhận ra là người tối hôm qua cậu đã ném cho một tấm chăn, cứ nghĩ rằng cô nàng là một người đáng thương, tiện tay giúp đỡ một chút nhưng không ngờ lại là dạng này.
“Tôi không biết quá khứ của cô trước kia ra sao, và tôi cũng đếch quan tâm tới nó đâu.
Quá khứ, nó cũng giống như việc đọc sách. Nếu cứ mãi nghiền ngẫm những trang sách cũ thì làm sao biết được những điều mới mẻ tốt đẹp ở những trang sau? Lật một trang không được thì lật hai trang, lật hai trang không được thì lật ba trang, bốn trang... Vẫn không được thì ném bỏ quyển sách đó đi mà đọc một quyển sách mới.
Cô sống là ở hiện tại, chứ không phải là ở cái quá khứ chết tiệt đằng sau kia!
Đã là tận thế rồi, muốn sinh tồn thì hãy tự làm chủ số phận của mình đi, đừng có nghĩ tới chuyện lợi dụng, sống nhờ vào người khác...”
Trương Lực cũng không biết tại sao mình lại nói nhiều với cô ta như thế, nhưng lời nói thì cũng đã nói ra rồi, thôi cứ mặc kệ nó đi.
Cậu đeo lại balo lên vai rồi nhìn về phía tất cả những người sống sót trong khu an toàn lớn tiếng hô.
“Những ai muốn cùng tôi đi vận chuyển vật tư thì bước lên phía trước!”
Sau vài giây ngắn ngủi yên lặng, mấy người lúc đầu dự định tham gia mau chóng chạy lên đứng trước mặt Trương Lực. Kể cả Mai, cô gái vừa bị cậu giáo huấn trước rất nhiều người cũng lựa chọn ở lại, từ ánh mắt kiên định của cô như đang nói cho tất cả thấy quyết tâm thay đổi bản thân của mình.
Định kiến của người khác về cô như thế nào? Cô sẽ chẳng thèm quan tâm tới nó nữa. Chàng trai trẻ tuổi trước mặt đây nói rất đúng, mệnh của cô chính là do cô tự quyết định!
Nhìn theo bóng lưng người thanh niên ấy, Mai âm thầm hạ quyết định sẽ đi theo anh ta suốt kiếp này...
Và những tâm tư ấy trong lòng của cô, Trương Lực cũng chẳng thể nào biết được, cái cậu nhìn thấy hiện tại là đang có hai mươi người đang đứng trước mặt cậu. Cũng có nghĩa là đang có hai mươi người sẽ đi theo cậu mà làm việc, số người này cũng không tính là nhiều, nhưng đây là một sự thay đổi tích cực a. Tin chắc không bao lâu sau nữa thì tất cả những người sống sót trong khu an toàn Linh Đàm này đều sẽ ra sức vì cậu mà cống hiến.
Nghĩ tới tương lai tốt đẹp phía trước khiến Trương Lực thích trí cười ngây ngô.
"Giữ hình tượng đi, cháu giờ là người lãnh đạo rồi đấy…"
Mới vừa rồi Lão Hạc còn đang tự hào về sự trưởng thành của cậu, ấy vậy mà chưa đến mấy giây sau đã trở thành một thằng ngốc rồi.
Trương Lực biết mình thất thố, cậu liền hắng giọng một cái hô hào rồi dẫn đầu hai mươi người sống sót đi tới của hàng tiện lợi lúc trước.
"Đi thôi!"
Như một con vịt mẹ, Trương Lực đi trước, hai mươi người khác xếp thành một hàng lạch bạch đi theo sau.
Cả đội đã tới trước lỗ hổng ở cửa cuốn, Trương Lực chỉ tay chọn mười người thanh niên to khỏe nhất xong phân phó.
"Bên trong không có zombies, nhóm thanh niên chui vào bên trong vận chuyển tất cả vật tư bên trong ra ngoài. Nhóm còn lại thì xếp lên trên xe hàng..."
Đang nói thì chợt có một tên nhóc mặc đồng phục học sinh cấp hai cắt ngang: "Nhưng mà quản lý, chúng ta làm gì có xe hàng?"
Vì đối phương là trẻ con nên cậu cũng không có nổi giận nói tiếp: "Đúng là không có xe hàng a, vậy thì đi kiếm về chứ sao. Lão Hạc dẫn theo đứa nhóc này tới cửa hàng sửa xe bên cạnh kiếm chiếc xe đẩy giúp cháu."
"Còn đứng đó làm gì, làm việc thôi!" Chờ cho Lão Hạc dẫn theo đứa nhóc kia đi xa rồi mà đám người vẫn đứng im như trời trồng, Trương Lực tức giận quát tháo.
Nhưng có vẻ họ không thấy sợ hãi cậu thì phải. Có lẽ bọn họ nghĩ cậu chỉ dựa hơi ông lão pháp sư kia nên mới phách lối như thế.
Lúc này Trương Lực nghĩ mình nên thi triển một ít sức mạnh cho đám ngu ngốc này xem. Nghĩ tới liền làm, cậu cầm Rìu Hỏa Thạch và bắt đầu oanh tạc cửa cuốn của cửa hàng sữa bên cạch cửa hàng tiện lợi…
Mỗi nhát rìu chém xuống xé toạc cả một đường dài trên tấm cửa sắt. Cậu chỉ cần chém bốn năm đường là đã mở ra một lỗ hổng lớn đủ cho ba người chui vừa.
Thỏa mãn với tác phẩm của mình, Trương Lực hất hàm nhìn cả đám đang trợn tròn mắt kinh ngạc nói: "Vào trong chuyển đồ đi. Lấy toàn bộ, không bỏ sót thứ gì"
Cả đám răm rắp nghe lời chạy vào bên trong vận chuyển vật tư, bây giờ đố ai dám không nghe lời nữa đây.
Mai đứng quan sát Trương Lực làm việc, trong lòng cũng không biết là đang suy nghĩ gì?
"Tiểu Lực, xe đẩy về rồi đây!"
Tiếng Lão Hạc từ sau lưng truyền tới, Trương Lực đáp lại một tiếng rồi cho nhóm đang đứng chờ mau chóng xếp các thùng vật tư lên hai chiếc xe đẩy.
Nhiều người làm việc nên hiệu suất rất cao, chả mấy chống mà hai chiếc xe đẩy đã đầy ắp vật tư, cậu định cho người chuyển về nhưng lại gặp phải một vấn đề.
Đem vật tư để ở đâu?
Còn đang lục lọi bảng điều khiển khu an toàn tìm kiếm giải pháp, một loạt thông báo hệ thống liên tiếp vang lên.
*Tinh! Một người sống sót đã tiến vào khu vực của bạn +10 điểm kinh nghiệm.
*Tinh! Một người sống sót đã tiến vào khu vực của bạn +10 điểm kinh nghiệm.
*Tinh! Một người sống sót đã tiến vào khu vực của bạn +10 điểm kinh nghiệm.
*Tinh! Một người sống sót đã tiến vào khu vực của bạn +10 điểm kinh nghiệm.
*Tinh! Một người sống sót đã tiến vào khu vực của bạn +10 điểm kinh nghiệm.
*Tinh! Một người sống sót đã tiến vào khu vực của bạn +10 điểm kinh nghiệm….
*Tinh! Bạn đã thăng cấp.
*Tinh! Đạt cấp 10. Mở khóa chỉ số "Năng lượng".
Danh tính: Trương Văn Lực.
Đẳng cấp: 10 (280/1500)
Chức nghiệp: không.
Thể chất: 50 +10 (sức chịu đựng, kháng tính, khả năng phục hồi...)
Lực lượng: 20 +10 (lực công kích, khả năng bộc phát...)
Nhanh nhẹn: 7 (tốc độ di chuyển, ra đòn, né tránh, phản ứng...)
Tinh Thần: 5 (phản ứng thần kinh, trực giác…)
Năng lượng: 102 (Tổng các chỉ số, bao gồm cả chỉ số cộng thêm.)
Điểm chỉ số: 5.
Điểm kỹ năng: 0.
Đăng bởi | KuTaSiuTo |
Thời gian | |
Lượt đọc | 12 |