Bọ Hư Không
Tố chất của một người lãnh đạo tài giỏi... Trương Lực không có, thế nhưng thời gian lăn lộn trong giới giang hồ xã hội đen trước kia cũng đủ để cậu có thể dễ dàng chỉ huy đám người sống sót ngoan ngoãn nghe lời.
Ai không tuân theo? Vậy thì đi tâm sự với nắm đấm của Trương Lực, xong rồi tiếp tục nhé.
Bạo lực không phải là phương pháp tốt, dù vậy thì trong thời kì tận thế này không thể không nói, nó là phương pháp nhanh và hiệu quả nhất.
“Mọi người mau chóng mang vật tư trở về, động tác nhanh một chút...”
“Đi thành hàng, đẩy đều tay vào...”
“Nhóc con, cẩn thận làm rơi đồ...”
Tất cả đều ý thức được vấn đề, tự nhau đốc thúc vận chuyển hàng hóa tương đối tốt, Trương Lực chỉ chịu trách nhiệm giám sát cảnh giới xung quanh.
“Chán nhỉ, không có zombies tập kích như hôm qua, nếu không tao farm một hồi lên cấp mười cũng so ra không yếu hơn quản lý chút nào...” Một thanh niên trẻ tuổi măc đồng phục của trường cấp ba đang đẩy xe hàng nhàn chán quay sang phía đồng bạn của mình nói chuyện.
Đứa bạn bên cạnh nhìn mặt liền biết là người nhát gan, xùy xùy mấy tiếng đáp: “Đúng là miệng chó không thể nhả được ngà voi, zombies hung hiểm như thế, lúc này cách xa khu an toàn, mày là vội đi đầu thai thì cũng đừng kéo theo tao.”
Không biết có phải thiếu niên kia có phải là miệng thúi thật hay không mà lời nói vừa mới qua bao lâu đã ứng nghiệm.
Từ bên trong siêu thị đột nhiên truyền tới từng trận rầm rầm tiếng đập cửa sắt, khỏi cần nghĩ đã biết đây là có thứ nguy hiểm xắp xông ra. Mấy người trong đoàn vận chuyển vừa thấy một điểm không phù hợp liền chạy trước, dẫn đầu không ngoài dự liệu chính là tên thiếu niên nhát gan, cậu liều mạng một mạch hướng thẳng về khu vực an toàn không ngoảnh lại lấy một lần.
Trương Lực đứng cuối đoàn làm nhiệm vụ bọc hậu, vừa chạy vừa hô hào mọi người.
“Bỏ lại xe hàng, trước trở về xong lại nói”
Đợi cho người cuối cùng đi vào trong lồng bảo hộ của khu an toàn thì bên trong siêu thị cũng lao vọt ra mấy bóng dáng sinh vật màu tím sậm.
Hình dáng của bọn chúng giống như một con bọ hung một sừng siêu to khổng lồ cao hơn nửa mét dài một mét, nó có tất cả sáu chân, nhưng có bốn chân dạng khớp nối thô to nhọn hoắt để di chuyển và hai chân trước nhỏ hơn.
Chiếc sừng lớn tựa như một viên thạch anh tím ở trên đầu chúng thi thoảng ánh lên một đạo ánh sáng tím tà dị chạy dọc lan tràn trên lớp vỏ tím sậm thô giáp bao phủ toàn thân.
Từ điểm này thì đứa ngốc cũng chưa chắc đã biết nhưng người bình thường thì còn không biết đây chính là nguồn gốc sức mạnh của đám bọn này nữa thì đi chết đi a.
Thế nhưng kì lạ là năm con bọ từ khi lao ra khỏi cửa lớn của siêu thị xong không có thêm hành động nào nữa mà đứng dàn hàng chắn trước cửa ra vào như đang bảo vệ cho thứ gì đó.
Bên trong khu vực an toàn, rất nhiều người hiếu kì chạy ra hóng.
Hai tên thiếu niên cấp ba vừa nãy đi tham gia vận chuyển hàng hóa đứng cạnh nhau, cậu thiếu niên nhát gan nhìn chăm chú con bọ màu tím ở đằng xa nói: “Này, tao nhìn mấy con bọ này quen lắm...”
“Mày nhắc tao mới nhớ đấy, hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi nhỉ?”
Trầm ngâm suy nghĩ một hồi bỗng nhiên cả hai hô lên: “Bọ hư không!”
“Thật sự khó tin, vậy mà lại là bọ hư không”
“Liệu sẽ còn xuất hiện các vị tướng kia không mày”
“Tao không biết, nhưng mà nhìn đám bọ này có vẻ rất khó đối phó, không giống như trong game đâu”
Đối với các thanh niên cấp ba nghiện net mà không biết tới tựa game League of Legends thì quả thực không xứng đáng tự nhận bản thân là một game thủ. Và Trương Lực với tiền sử thường xuyên trốn học chơi net hiển nhiên cũng đã nhận ra được sinh vật kia chính là một chủng tộc trong game, cụ thể hơn là tới từ thế giới hư không, một cơn ác mộng thực sự, những truyền thuyết về những sinh vật huyền thoại sống bên trong hư không đã reo rắc nỗi kinh hoàng cho bất cứ thế giới nào chúng đi tới.
Có thể giải thích đơn giản rằng, hư không là một khoảng không gian mở vô cùng vô tận, và nuốt hầu hết những con quái vật vào bên trong, cánh cổng dẫn đến thế giới hư không có thể mở ra ở bất kì nơi đâu.
Thế giới hư không, nằm ngoài hiểu biết của tất cả...
Đang cố gắng nhớ lại các kiến thức liên quan tới bọ hư không thì bên cạnh Trương Lực xuất hiện Phạm Nhật Vương, ông chú đi cùng với năm người khác trong nhóm đi tới bên cạnh cậu nói.
“Tiểu Lực, chúng ta hợp tác chứ.”
Trương Lực khó hiểu nhìn về phía Phạm Nhật Vương.
“Hợp tác? Ý chú là sao?”
Biết rằng bản thân không thể giấu giếm được nữa, ông chú đành phải nói thật.
“Thực ra ta đã mở khóa được chức nghiệp thợ rèn. Cháu xem, đây chính là nồi hỏa thạch do ta tự tay luyện chế”
*Tinh! Nồi Hỏa Thạch.
Phẩm chất: F.
Mô tả: Một chiếc nồi nhôm tầm thường được thợ rèn tập sự Phạm Nhật Vương kết hợp thêm Đá Hỏa Thạch chế tạo thành. Tác dụng duy nhất dùng để nấu cơm.
Trương Lực: “...”
Cậu không biết nói gì với cái món đồ này, Đá Hỏa Thạch tốt như vậy mà lại dùng để chế tạo nồi nấu cơm, nước đi này thật đúng là không thể nào ngờ được.
Nhìn vẻ mặt cổ quái của Trương Lực, Phạm Nhật Vương biết được cậu đang suy nghĩ về cái gì vội giải thích: “Cháu đừng hiểu lầm, chế tạo chiếc nồi này là thí nghiệm kiểm tra chức nghiệp, còn ta chỉ mất một lượng rất nhỏ Đá Hỏa Thạch mà thôi. Phần còn lại đều dùng để chế tạo vũ khí và trang bị cho các anh em, từ đó mà bọn ta mới có thực lực mà sinh tồn, rồi tìm tới được nơi đây...”
Nghe xong Trương Lực hai con mắt sáng ngời, một viên Đá Hỏa Thạch mà chế tạo được bao nhiêu là trang bị, nhớ tới bản thân dùng hết nguyên cả một viên mới miễn cường có được Rìu Hỏa Thạch. Bây giờ thì cậu đã hiểu được tầm quan trọng của ông chú Phạm Nhật Vương.
“Chú có thể nói kế hoạch hợp tác ra nghe một chút được không, nếu trong khả năng cháu sẽ hỗ trợ hết sức.”
Phạm Nhật Vương thấy cậu đồng ý cười nói: “Không có gì khó khăn, chính là giúp ta xử lý năm con bọ kia. Những thứ khác cháu lấy, ta chỉ cần xác và sừng của chúng.”
Trương Lực ồ một tiếng sảng khoái đáp.
“Không có vấn đề, chú chờ cháu trở về gọi theo Lão Hạc rồi cùng đi.”
“Được, chúng ta cũng trở về chuẩn bị một chút.”
Dứt lời cả hai chia hai hướng khác nhau rời đi, Trương Lực nhanh chân chạy về gọi Lão Hạc.
Tới nơi thấy lão cùng với những người khác đang ăn sáng, không muốn làm phiền họ nên cậu gọi riêng lão ra nhỏ giọng bàn bạc.
Sau khi thống nhất thì cả hai người cùng nhau đi tới gộp mặt với nhóm của Phạm Nhật Vương.
“Bắt đầu thôi!”
Đăng bởi | KuTaSiuTo |
Thời gian | |
Lượt đọc | 14 |