Nhà Kho
Sau khi thuê được nhân công đi đào hố, Trương Lực dẫn theo hai mươi nam tính đàn ông trai tráng cùng với một cậu thiếu niên mặt ủ rũ đi ra khỏi lồng bảo hộ của khu an toàn Linh Đàm.
Ở phía ngoài, cả ngàn xác chết zombies nhanh chóng thối rữa bốc mùi lên cực độ nồng nặc kinh tởm. Cậu thiếu niên ủ rũ trẻ tuổi nhất trong nhóm là người đầu tiên không chịu nổi, nôn thốc tháo toàn bộ những gì có trong dạ dày khiến cho mặt mày xanh xao xám xịt lại.
Trương Lực hơi dừng lại hỏi: “Không sao chứ nhóc con, còn sức làm việc không?”
Vì sợ mất đi công việc nên thanh niên mặt mũi xám xịt vội vàng đứng phắt lắc đầu xong đáp: “Em không sao, với lại anh đừng gọi em là nhóc con nữa. Em cũng có tên đấy, em tên là Nguyễn Phan Anh, với lại sang đầu năm sau là em tròn mười tám tuổi rồi.”
“Không quan tâm.” Dứt lời Trương Lực phất tay ra hiệu cho cả nhóm tiếp tục di chuyển.
Qua nửa phút đồng hồ, đoàn người nhanh chóng tập kết tại một bãi đất trống cách đó không xa. Trương Lực tháo xuống quốc xẻng phân phát cho từng người và phân công công việc, xong xuôi cậu để lại Lão Hạc phụ trách giám sát còn về phần mình thì đi vào trong kho đông lạnh của siêu thị lúc trước để lấy đống tàn tích của Thông Đạo Zz'rot về cho chú Phạm Nhật Vương xem xem có thể làm được gì hay không.
Ở một bên khác, năm anh em Fuho đã dùng toàn bộ một trăm đồng xu Vạn Giới mà Trương Lực cấp kinh phí thuê hai mươi người có kinh nghiệm về lĩnh vực xây dựng.
Hai mươi lăm người hợp sức đem lượng lớn khối gỗ hiện có đem đi xẻ thành nhiều tấm gỗ vuông cùng đinh gỗ các loại chi tiết như bên trong bản vẽ thiết kế. Năm anh em Fuho, mỗi người đều giỏi riêng về một công việc khác nhau, bọn họ chia ra năm nhóm thực hiện các công việc riêng biệt riêng biệt.
Fuho Tý dẫn theo năm người hỗ trợ trôn khối gỗ làm cột và móng nhà. Fuho Sửu phụ trách chỉnh sửa những tấm gỗ để lát sàn. Fuho Dần chế tạo đinh gỗ tấm ván, các loại chi tiết cho nhà kho. Fuho Mão lắp ghép khung xương tường và mái nhà nhà kho. Fuho Thìn dẫn đội đi lợp mái đóng tường, cố định lại toàn bộ nhà kho lại bằng đinh gỗ...
Fuho Dần sau hơn một giờ làm việc không ngừng nghỉ đã tiêu thụ xong hoàn toàn đống: “Anh Tý, hết khối gỗ rồi.”
Fuho Tý đang giữ cố định cột trống mái nhà kho không quay đầu lại đáp một tiếng bảo rằng số lượng đã đủ để xây dựng, sau đó nói Fuho Dần dẫn người đi hỗ trợ nhóm của Lão Hạc đào hố.
Những người khác tiếp tục dốc sức làm việc, bọn họ muốn trước giờ nghỉ trưa liền xây dựng xong nhà kho này.
“Anh em tập trung vào, chuẩn bị lên lợp mái.”
“Này Mão, ghép khung xong chưa? Lên trên này giúp anh với.”
“Cố gắng lên, xong rồi xuống nghỉ trưa...”
Nhiều người sức lớn, lại thêm tất cả mọi người đều là dân trong nghề nên nhà kho rất nhanh đã thành hình, chỉ thiếu bước cuối cùng nữa là hoàn thành.
Khi tất cả các anh em trong nhóm xây dựng đang chiêm ngưỡng thành quả lao động của mình, Fuho Tý cầm theo cuộn giấy da bò đứng trước cửa nhà kho phát biểu.
“Các anh em, hãy chiễm ngưỡng thành quả của chúng ta đi!”
Dứt lời Fuho Tý ném cuộn giấy da bò vào bên trong. Và dị biến lúc này phát sinh.
Cuộn giấy da bò rơi xuống sàn gỗ của nhà kho liền tỏa sáng rực rỡ, chớp mắt sau nó phát nổ thành vô số những hạt sáng li ti bay tứ tung hòa nhập vào với nhà kho. Rồi lấy tốc độ mà mắt thường có thể quan sát được hình thành một cách cửa gỗ thập phần giản đơn nhưng vừa nhìn sẽ biết nó cực kì bất phàm. Không, không chỉ duy cánh cửa, mà cả nhà kho đều đã trở nên cực kỳ bất phàm.
Và ở bên ngoài khu an toàn Linh Đàm, Trương Lực cũng nhận được hệ thống thông báo nhà kho xây dựng xong.
*Tinh! Công trình “Nhà Kho” đã xây dựng hoàn thành.
Khu an toàn: Linh Đàm.
Đẳng cấp: Khu an toàn (khu an toàn, nơi đóng quân, thôn xóm, làng xã).
Thu thuế: 5% (0% - 100% người quản lý có thể điều chỉnh).
Nhân khẩu tối đa: 200.
Hiện hữu cư dân: 173.
Cư dân chính thức: 9 (Bao gồm NPC).
Hiện hữu kiến trúc: 1/5.
Kiến trúc có thể mở khóa: Nhà kho, nhà ở, tháp canh, quán cơm, quán rượu, sảnh nhiệm vụ.
Nhắc nhở: Khu an toàn Linh Đàm vừa thành lập nhận được mười ngày bảo hộ, sau mười ngày có thể bị quái vật tấn công. Thời gian còn lại tám ngày.
Nhà kho (cấp 1): Diện tích 200 mét vuông, có thể cất giữ các loại tài nguyên, kéo dài thời hạn bảo quản đồ ăn. Quản lý có thể thiết lập danh sách cho phép người khác sử dụng nhà kho.
Trương Lực vui mừng, cậu không hề chậm chễ nữa mà kéo chiếc xe chở đầy các khối thạnh anh tím của Thông Đạo Zz'rot chạy về khu an toàn để nhìn xem công trình Nhà Kho.
Vừa đi qua lồng bảo hộ, đúng lúc bắt gặp được đoàn người của Phạm Nhật Vương đang đi ra, trên người bọn họ còn vác theo balo lớn cùng hai chiếc xe đầy ắp đằng sau. Trương Lực nghi hoặc dừng lại hỏi.
“Chú Vương, đây là chuẩn bị đi đâu sao?”
Phạm Nhật Vương cũng dừng lại cười lớn đáp: “Chỗ này không có xưởng cơ khí nào nên bọn chú đang muốn trở về nhà máy cũ để rèn trang bị.”
“Thì ra là vậy” Trương Lực như hiểu ra gật gật đầu xong nói tiếp “Vậy chú rèn xong nhất định phải trở lại đấy nhé, cháu xắp tới chuẩn bị xây dựng công trình Lò Rèn. Đến lúc đấy chú trở thành ông chủ lớn rồi, tiền kiếm được tuyệt đối không ít.”
Hiểu được tầm quan trọng của tiền tệ Vạn Giới, Phạm Nhật Vương thoáng giật mình xong rất nhanh niềm nở khẳng định.
“Tất nhiên rồi, bọn chú trở về rèn trang bị chỉ là việc phụ, việc chính vẫn là vận chuyển các trang thiết bị máy móc tới khu an toàn này. Dù sao thì ở xưởng cơ khí lâu dài không an toàn bằng nơi đây.”
“Thế thì tốt quá rồi. Thôi không cản trở chú nữa, mọi người thượng lộ bình an nhé.”
“Được, trở lại nhất định sẽ mang quà về cho cháu.”
Trương Lực vẫy tay hô lớn: “Cháu rất mong chờ món quà đấy!”
Nhìn xem đã đi đủ xa, lúc này Tân mới quay sang thắc mắc hỏi cha.
“Chúng ta còn quay lại làm gì? Có chỗ vật liệu này chế tạo giáp, tận thế còn gì phải lo lắng nữa?”
Phạm Nhật Vương cười không đáp, tiếp tục di chuyển nhanh hơn để kịp trở về công xưởng cũ mà bọn họ từng làm việc. Đi bên cạnh Tân là Phạm Nhật Hùng, chú ba của Tân thấy cháu mình tỏ vẻ hậm hực nên thay anh cả của mình giải thích.
“Cháu còn phải học hỏi cha mình nhiều, anh cả làm như thế là suy nghĩ cho cháu. Đây bây giờ đã là tận thế, khắp nơi tồn tại quái vật, thử hỏi xem có cái địa phương nào tốt hơn khu an toàn bây giờ? Nếu sau này tận thế kết thúc rồi thì chúng ta vẫn có một cái địa phương mà phát triển...”
“Lại nói cha cháu chỉ còn lại mỗi mình đứa con trai là cháu. Cháu phải biết anh cả yêu thương cháu tới mức nào, hãy thấu hiểu cho ông ấy.”
Tân vẫn còn bướng bỉnh cãi lại: “Nhưng ông ấy không nói thì làm sao cháu thấu hiểu được.”
Chú ba đã nói hết nước hết cái, cuối cũng cũng chỉ lắc đầu thở dài: “Hãy trưởng thành đi!”
Đăng bởi | KuTaSiuTo |
Thời gian | |
Lượt đọc | 13 |