Hai đường nở hoa
Chương 53: Hai đường nở hoa
Trời vừa sáng, gia đình Bạch Diên đã chuẩn bị khởi hành.
Mười mấy gia đinh và vài chục tá điền của nhà họ Bạch cũng muốn đi theo ông ta trở về Bạch Gia Bảo.
Từ Cao gia thôn đến Bạch Gia Bảo phải mất đến hai canh giờ đi đường, cho nên trước khi khởi hành, mọi người đều phải ăn uống no nê.
Tam Thập Nhị cho họ mượn nồi niêu, bát đũa, lại chuẩn bị một ít gạo, rau cải, thịt gà, nấu mấy nồi lớn cháo gà rau cải thơm phức, mỗi người được ăn hai bát lớn.
Những tá điền của Bạch Gia Bảo chưa bao giờ được ăn uống no nê như vậy, không ít người vừa ăn vừa rơi nước mắt, thầm nghĩ: Mình bị giặc cướp đuổi giết mấy chục dặm, ăn cơm lúc chạy nạn, vậy mà còn ngon hơn cả ở nhà, chuyện quái gì đây?
Cả đám người nhìn vào công trình kiến trúc nổi bật nhất trong thôn - Đạo Huyền Thiên Tôn Động, trong lòng không khỏi nghĩ: Người Cao gia thôn được ăn uống no nê, lại có tường thành cao lớn bảo vệ, đều là nhờ có Thiên Tôn che chở, hay là khi về đến Bạch Gia Bảo, chúng ta cũng bán sắt bán nồi xây một cái đạo quán như thế này, ngày nào cũng vái lạy, cầu xin Thiên Tôn che chở, biết đâu chúng ta cũng sẽ được sống ấm no hạnh phúc như vậy?
Quyết định như vậy đi!
Trước khi đi, phu nhân và thiếu gia nhà họ Bạch leo lên xe ngựa, nhưng ngay lập tức hai người họ đã thò đầu ra, hốt hoảng kêu lên: "Lão gia, trong xe toàn là bột mì, chúng ta không thể ngồi trong này được..."
Bạch Diên hừ lạnh một tiếng: "Chịu khó một chút đi!"
Bạch phu nhân và Bạch công tử cũng chỉ còn cách ngoan ngoãn ngồi yên, trong xe chất đầy bao bột mì, xe vừa di chuyển, những bao bột mì lắc lư theo, bụi bột trắng xoá bay mù mịt cả khoang xe.
Bạch phu nhân và Bạch công tử đã muốn nhảy xuống đi bộ cho rồi, nhưng họ là người được nuông chiều từ bé, làm sao chịu nổi cảnh cuốc bộ hàng chục dặm chứ, chỉ còn cách cắn răng chịu đựng, đến khi về đến Bạch Gia Bảo, hai người họ chui ra khỏi xe, trông còn trắng hơn cả bột mì.
Bạch Gia Bảo quả nhiên đã bị thảo khấu cướp sạch, tài sản của nhà họ Bạch bị cướp hết, đồ đạc, quần áo, lương thực, tiền bạc... không chừa lại thứ gì, chỉ còn lại căn nhà trống không.
Tuy nhiên, điều này cũng không làm khó được Bạch Diên.
Ông ta phất tay cho gia đinh lui xuống, chỉ dẫn con trai đi đến sân sau, lật một tấm đá lớn trên mặt đất lên, bên dưới xuất hiện một lối đi dài, đi theo lối đi này đến cuối cùng, sẽ thấy một căn hầm chứa đầy vàng bạc, châu báu.
Ông ta lấy một túi vàng bạc, rồi đi ra ngoài, đậy tấm đá lại.
Hừ hừ!
Nhà họ Bạch ta lại sống lại rồi.
Bạch Diên đứng trước cổng Bạch Gia Bảo, vung tay ra lệnh: "Mỗi người lấy một lượng bạc, hai cân bột mì, sau đó đi gọi những người dân đang chạy lánh nạn trở về, chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng lại Bạch Gia Bảo. Hãy nhớ kỹ, chúng ta có được ngày hôm nay, đều là nhờ ân đức của Thiên Tôn."
Mọi người đồng thanh hét lớn: "Thiên Tôn phù hộ!"
Bạch Diên thầm nghĩ: Lần này ta đã tuyên truyền ân đức của Thiên Tôn rồi, lễ nghi đầy đủ, vậy lục nghệ của quân tử, "lễ" này, có thể thêm lại cho ta chưa?
Bầu trời Cao gia thôn trong xanh, nắng vàng.
Tam phu nhân đang ôm một đống lọ lọ, bình bình, vẻ mặt hớn hở.
Trong những chiếc lọ này, đều là thuốc.
Thiên Tôn đại nhân dùng đầu ngón tay ban cho bà ta, bà ta đã cẩn thận cho vào những chiếc lọ tốt nhất trong nhà, lại còn dán nhãn cẩn thận.
"Thuốc trị bỏng", "Thuốc mắt", "Thuốc xoa", "Thuốc cảm cúm", "Thuốc đau bụng"...
Trong này có cả thuốc Đông y lẫn thuốc Tây, loạn xị ngầu cả lên.
Bản thân Lý Đạo Huyền cũng không rành về thuốc men cho lắm, hắn chỉ lấy một ít từ mỗi loại thuốc trong tủ thuốc nhà mình cho bà ta mà thôi.
Thuốc dạng kem thì rất tiện, lấy ra một ít là xong.
Nhưng có một số loại thuốc là viên, ví dụ như thuốc cảm, thuốc kháng sinh, Lí Đạo Huyền chỉ có thể cắt nhỏ ra, rồi giao cho Tam phu nhân tự mang về nghiền thành bột.
Mất đến hai ngày, Tam phu nhân mới pha chế xong mười lọ thuốc.
Lí Đạo Huyền không ngừng nhắc nhở bà ta phải cẩn thận khi sử dụng.
Thuốc bôi ngoài da thì không sao, bôi nhiều một chút cũng không ảnh hưởng gì. Nhưng thuốc uống thì không thể cẩu thả, uống nhiều quá là gặp chuyện ngay. Lí Đạo Huyền không thể nói cho bà ta biết mỗi lần uống bao nhiêu gram, vì người xưa không có khái niệm "gram", muốn quy đổi sang đơn vị của người xưa cũng rất khó.
Hắn chỉ có thể vừa đọc hướng dẫn sử dụng trong hộp thuốc, vừa dặn dò Tam phu nhân: "Loại thuốc cảm này, nên uống ít một chút, mỗi lần uống chừng nửa đốt ngón út thôi, ngày ba lần, uống sau bữa ăn ba tiếng, không được uống lúc đói, nếu không sẽ bị đau bụng..."
Tam phu nhân cung kính ghi nhớ, lại còn bổ sung thêm một câu: "Thiên Tôn yên tâm, tiểu nữ tử không dám dùng nhiều đâu ạ."
"Loại thuốc giải độc này, phải cực kỳ cẩn thận khi sử dụng, cũng chỉ nên uống chừng nửa đốt ngón út thôi, ngày hai lần, nên uống ít một chút..."
Tam phu nhân lại cung kính ghi nhớ.
Mười mấy tờ giấy, trên mỗi tờ giấy đều ghi rõ cách dùng của từng loại thuốc, được dán cẩn thận lên từng lọ thuốc.
Tam phu nhân ôm những lọ thuốc này như thể đang ôm cả thế giới, suốt hai ngày nay, bà ta cứ như người mất hồn, gặp ai cũng giấu lọ thuốc ra sau lưng, đến nỗi Tam Thập Nhị chỉ muốn sờ thử một chút, cũng bị bà ta tung cước đánh cho bầm mặt.
"Ông biết đây là thứ gì không?" Tam phu nhân hét lên với Tam Thập Nhị: "Đây là tiên đan trên trời đấy! Tiên đan! Do chính tay Thiên Tôn ban cho ta, ta phải dùng tính mạng để bảo vệ nó. Ông lại dám động tay động chân vào nó? Mau cắt cái bàn tay này đi cho ta!"
Tam Thập Nhị đương nhiên sẽ không đi cắt tay, chỉ biết liên tục xin lỗi vợ, thiếu điều muốn quỳ xuống dập đầu, mãi mới làm cho bà ta hạ giận.
Hai vợ chồng lại hòa thuận, Tam Thập Nhị ngồi cách những lọ thuốc một khoảng xa, nhỏ giọng hỏi: "Phu nhân, nàng lấy được mấy lọ tiên đan này rồi, tiếp theo nàng định làm gì?"
"Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là về huyện thành rồi." Tam phu nhân đáp: "Thiên Tôn muốn chúng ta truyền bá giáo phái, ông ở lại cái Cao gia thôn nhỏ bé này thì truyền bá cho ai? Người ở đây đều đã là tín đồ trung thành của Thiên Tôn rồi. Ta phải về huyện thành, mới có thể truyền bá ân đức của Thiên Tôn đến với người dân."
Tam Thập Nhị nhíu mày nói: "Huyện thành... Bên đó đang rất hỗn loạn, bây giờ về đó, rất là nguy hiểm, nhỡ lại có bọn giặc cướp tấn công vào thành, thì gay to, Thiên Tôn cũng không thể xuống huyện thành giúp nàng được đâu, nàng không nhận ra sao? Ngài ấy rất thiên vị Cao gia thôn, chỉ muốn hiển thánh ở nơi này thôi."
Lời này khiến Tam phu nhân giật mình, thực ra bà ta cũng rất sợ chết, nhưng vài giây sau, ánh mắt bà ta trở nên kiên định, tự buff thêm cho mình tín ngưỡng mãnh liệt, cơn sợ hãi cũng tan biến.
"Hừ hừ!" Tam phu nhân nói: "Ta đang làm nhiệm vụ cao cả là cứu giúp người dân, tuy không phải là Thánh nữ, nhưng cũng là thần sứ, bọn tà ma ngoại đạo kia, muốn làm gì cũng phải tránh ta ra chứ, có gì phải sợ?"
Tam Thập Nhị: "..."
Nói như thế rồi thì biết nói sao nữa?
Dù cho Tam Thập Nhị tự xưng là người thông minh, nhưng lúc này cũng chịu thua bà vợ của mình.
Ông ta chỉ biết thở dài nói: "Thôi được rồi! Vài hôm nữa, ta xử lý xong việc trong thôn rồi, sẽ dẫn theo vài thanh niên trong thôn, hộ tống nàng về huyện thành, an bài cho nàng xong xuôi, ta sẽ trở về Cao gia thôn làm việc cho Thiên Tôn."
Đăng bởi | trangle251084@gmail. |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 242 |