Lại lần nữa gặp mặt
Chương 25: Lại lần nữa gặp mặt
“Ngươi đoán xem, ta có dám giết Thi Sách không? Tức nhiên là không rồi. Nhưng nếu trên người hắn mất vài miếng thịt thì chắc cũng không thành vấn đề nhỉ?
À đúng rồi! Ngày mai hình như là ngày diễn ra kỳ thi Hương?
Chắc ngươi cũng hiểu ý của ta rồi. Ngồi lên xe ngựa, thuộc hạ của ta sẽ dẫn ngươi tới gặp ta. Nên nhớ, chỉ đi một mình”.
Đọc xong những dòng này, Gia Mỹ ngẩng đầu lên và dùng ánh mắt thất vọng nhìn Sói và Điểu, nói:
- Cháu có việc, hai thúc nghỉ ngơi ạ.
Dứt lời, nàng lập tức xoay người.
Ngửi mùi không khí đã lâu, làm sao Điểu có thể không rõ dụng ý của Yêu Nữ kia cơ chứ?
Vì vậy khi vừa thấy tiểu thư đưa ra quyết định, hắn liền chạy tới đứng trước mặt của nàng và cúi người nói:
- Tiểu thư! Thuộc hạ đã biết lỗi. Mong tiểu thư dẫn theo hai chúng ta.
Nghe vậy, Gia Mỹ lắc đầu và đáp:
- Cháu chỉ đi dạo một xíu, nên hai thúc có thể yên tâm.
Thấy thế, Sói lập tức đi tới chặn trước người của nàng và lộ vẻ áy náy nói:
- Xin tiểu thư cho ta lấy công chuộc tội?
Trước câu hỏi này, Gia Mỹ lại lần nữa lắc đầu và sau đó lách qua người của thúc ấy chầm chậm bước đi.
Nhìn theo bóng lưng của tiểu thư, biết rằng không thể ngăn cản được ý định của nàng, Sói thở dài và thì thào:
- Xin đắc tội.
Ngay khi hắn tính ra tay, Điểu bước tới vỗ vai hắn một cái.
Thấy Sói giương mắt nhìn mình, Điểu trừng lại một cái và nói nhỏ:
- Đợi ra bên ngoài.
Nghe vậy, Sói gật đầu và nhanh chóng đuổi theo Gia Mỹ.
Không bao lâu, Gia Mỹ bước ra ngoài cửa. Nhìn vào chiếc xe ngựa ở trước mặt, sau đó Gia Mỹ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời tối đầy sao lấp lánh ấy.
Chỉ một vài bước chân nữa là rời khỏi phạm vi của Tứ Tượng Trận, nàng biết điều gì sẽ xảy ra khi bản thân rời khỏi đây.
Do vậy, Gia Mỹ xoay người lại, nhìn hai thúc ấy, sau đó cầm ra một con dao.
- Hai thúc đừng ép cháu mà?
Nhìn cái cổ trắng ngần kia đang bị một lưỡi dao sắc lẹm cứa vào, Điểu và Sói hoảng hốt vội nói:
- Tiểu thư bình tĩnh.
Biết kế này của mình có thể uy hiếp được hai thúc ấy, Gia Mỹ rướm nước mắt, nói:
- Hai thúc không được đi theo. Nếu không, cháu sẽ tự sát ngay tại đây.
Lại thấy trên cái cổ trắng ngần kia xuất hiện một vệt đỏ tươi, Sói và Điểu lật đật lùi lại và lắc lắc tay nói:
- Tiểu thư cần gì phải làm vậy?
- Đúng! Đúng! Dù sao thì ả yêu tinh kia cũng không dám giết thiếu gia, tiểu thư cần gì phải dùng mạng của mình để đổi cơ chứ?
Nghe vậy, Gia Mỹ nở một nụ cười chua chát, đáp:
- Hai người không hiểu. Bởi vì hai người không mang trọng trách trên vai giống như Ca Ca.
Dứt lời, nàng đi lùi lại và bước lên xe ngựa.
Tiếng ngựa hí vang lên, hai bánh xe bắt đầu lăn.
Nhìn xe ngựa đang ngày một xa khuất dần, bóng dáng của tiểu thư càng ngày càng nhỏ, Sói nhíu mày nhìn sang Điểu và nói:
- Chẳng lẽ hai ta thật sự không đuổi theo?
Nghe thế, Điểu quay sang hừ một cái, đáp:
- Ngu ngốc! Tức nhiên là phải đi theo bảo vệ tiểu thư.
…
Nghe lời dặn của tiểu thư, Đại Gian biết rằng có một trận chiến lớn sẽ nổ ra nên hắn đã tới cánh rừng kể từ chiều để chuẩn bị một vài thứ.
Khi trận pháp đã bày xong thì đây cũng là lúc hắn phát hiện một chiếc xe ngựa đang dùng hết lực phi về phía này.
Thần Ý lập tức phóng xuất. Phát hiện có một đại mỹ nhân vạn người mê đang ngồi cạnh phu xe, Đại Gian dường như thất hồn lạc phách.
Theo bản năng, hắn thì thào một câu:
- Đẹp quá!
Tuy rằng bản thân đã có sức đề kháng, nhưng trước sắc đẹp hoa nhường nguyệt thẹn của cô gái này, hắn vẫn cảm thấy lớp kết giới ấy mỏng tanh như màn nước.
Bất chợt một vài tiếng động khác lạ vang vào tai khiến cho hắn từ trong trạng thái ngẩn tò te bừng tỉnh.
Thần Ý lập tức quét ra đằng sau.
Thấy phía sau xe ngựa có hai hắc y nhân đang lấp lấp ló ló sau các gốc cây, khóe môi của hắn nhếch lên:
- Đúng như tiểu thư đã dự đoán. Gia Mỹ sẽ không đơn phương độc mã tới đây mặc cho mình xử lý.
- Hai tên Võ Tôn trung kỳ. Nếu đã vậy, mình sẽ ngăn hai tên này lại.
Cùng lúc đó, Sói và Điểu đang lặng lẽ bám theo thì bỗng nhận thấy có một luồng Thần Ý mạnh quét tới.
- Không ổn! Là Võ Tôn hậu kỳ.
- Kẻ đến bất thiện. Xem ra là đồng bọn của Yêu Nữ kia.
Biết rằng có đại chiến sắp xảy ra, Sói nhăn mặt, nhìn sang Điểu và thì thào:
- Giờ sao?
Nghe vậy, Điểu lắc đầu, sắc mặt lộ vẻ căng cứng, miệng đáp:
- Vào lúc đỉnh phong, hai chúng ta hợp lực lại thì còn có cơ hội sống mái với Võ Tôn hậu kỳ.
- Tuy nhiên hiện tại, Võ Lực của ta chỉ còn bốn thành. Hai ta không thể cầm cự lâu trước đối thủ này.
Bất chợt, một giọng nói vang lên cắt ngang đối thoại của hai người:
- Hai con chuột nhắt.
Đây cũng là lúc mặt đất dưới chân của hai người dậy sóng.
Không một chút do dự, Sói và Điểu nhảy lên và đứng trên một cánh cây.
- Lão Điểu ngươi tốc độ mau lẹ. Nhất định phải tìm cách rời đi và bảo vệ tiểu thư. Còn tên này cứ để lại cho ta.
Nghe vậy, Điểu không nói gì cả bởi vì đã có một giọng nói khác đáp lại:
- Haha! Để ta xem các ngươi làm cách nào thoát khỏi bàn tay của ta.
…
Tất cả những gì xảy ra ở phía sau, Gia Mỹ không biết. Một lúc sau, xe ngựa đã dừng trước cổng của một ngôi nhà đồ sộ và hết sức sa hoa sang trọng.
Nhìn vào tấm biển đồng trên cánh cửa, Gia Mỹ bỗng cảm thấy hai từ “Liễu Phủ” khá quen mắt.
Tuy nhiên đây cũng không phải là lúc để nàng nghĩ về bút tích kia.
Chưa tới mười nhịp hô hấp kể từ khi gã hộ vệ vào báo tin, cánh cửa đang đóng chặt kia lại lần nữa được mở ra và đi kèm theo đó là một thanh âm:
- Vào đi.
Nghe vậy, Gia Mỹ hơi thoáng do dự. Bởi vì nàng biết, một khi bản thân bước vào bên trong thì chả khác gì tự mua dây buộc mình.
Nhưng đã tới nước này, nàng không còn sự lựa chọn nào khác đành hít một ngụm khí lạnh và không nhanh không chậm bước vào.
Vừa vào bên trong, Gia Mỹ thấy Liễu Như Yên đang đứng trước mặt, liền nói to:
- Ca Ca của ta đâu?
Liễu Như Yên nghe vậy bỗng nhếch môi cười, sau đó vỗ tay hai cái. Không bao lâu sau, một tên thuộc hạ đẩy ra một chiếc ghế.
Nhìn thấy Thi Sách ca ca đang ngồi bất tỉnh trên chiếc ghế đó, Gia Mỹ lập tức lao lên và hét to:
- Ca Ca!
Tuy nhiên một đóa hoa mẫu đơn đã bay đến ngăn cản bước bộ của nàng.
Trái ngược với lần đụng độ trước, lần này Gia Mỹ đã lường trước việc này nên đã ngay lập tức tung ra một quyền.
Võ Lực màu đỏ nhanh chóng được luân chuyển đến cánh tay phải. Chớp mắt, một đóa hồng liên xuất hiện và nhanh chóng bay tới tiếp lấy đóa hoa mẫu đơn kia.
Khi hai đóa hoa va chạm một tiếng “ầm” vang lên và đi kèm theo đó một đợt sóng xung kích oanh tạc ra bốn phương tám hướng.
Đây cũng là lúc cả hai thân ảnh yêu kiều lùi về phía sau.
Nhận thấy đòn tấn công của mình bị triệt tiêu, Liễu Như Yên giật mình. Nhìn về phía của Gia Mỹ thì thấy khí sắc của nhỏ vẫn bình thường dường như không xảy ra chuyện gì, nàng vốn đã bất ngờ nay lại càng bất ngờ hơn.
- Lần trước bản thân cứ ngỡ Gia Mỹ chỉ giỏi phòng thủ. Thật không ngờ lần này, nó lại dùng công đối công với mình mà không một chút yếu thế nào.
- Sức Mạnh này, sức mạnh này… Chết tiệt!
Sau khi đỡ một quyền này, Gia Mỹ lùi lại, trừng mắt lườm Liễu Như Yên và lạnh lùng nói:
- Theo thỏa thuận, ta đã đến đây, ngươi cũng nên thả Thi Sách ca ca ra.
Nghe vậy, Liễu Như Yên từ trong suy nghĩ đi ra, sau đó đi tới chạm vào khuôn mặt của Thi Sách, nói:
- Ta sẽ không giết hắn. Tuy nhiên phải tối mai, ta mới thả hắn ra.
Nhìn ả vừa nói vừa dùng những ngón tay sắc nhọn vuốt ve gương mặt của ca ca, Gia Mỹ mím chặt môi, hai bàn tay nắm chặt lại đến mức run rẩy.
- Ngươi lật lọng?
Nghe thế, Liễu Như Yên thu tay lại, sau đó ngước nhìn Gia Mỹ và đáp:
- Không! Ta chưa từng nói rằng “ngươi đến đây thì ta sẽ thả hắn ra ngay lập tức”.
Đăng bởi | lauren |
Thời gian |