Cẩu hoàng đế
"Tiểu thư, Hòa tổng quản muốn đuổi ta và Dung ma ma ra khỏi phủ, ô ô..." Buổi sáng, nàng và Dung ma ma vừa rời giường, Hòa bá đã gọi hai người bọn họ tới, trả cho mỗi người một ngàn lượng bạc, "Ô ô... tiểu thư, người xem!"
Tô Oản Nhan nhìn tiểu nha đầu cầm trong tay một ngàn lượng ngân phiếu, không khỏi híp híp mắt, "Thời điểm Hòa bá cho các ngươi, bên cạnh có những người khác hay không?"
"Không có, chỉ có ta và Dung ma ma ở đó." Thược Dược lắc đầu, "Tiểu thư, ta và ma ma đều không muốn rời khỏi tiểu thư, cầu tiểu thư đừng để tổng quản đuổi chúng ta rời đi."
Tô Oản Nhan quay đầu lại nhìn thoáng qua Quý Tiêu Hàn nằm ở trên giường, nghi ngờ trong mắt dần dần biến thành tìm tòi nghiên cứu, một lúc lâu sau, nàng nở nụ cười, đẩy ngân phiếu trong tay tiểu nha đầu trở về, "Thược Dược, các ngươi tin tiểu thư nhà ngươi không?"
Thược Dược trả lời không chút do dự, "Ta và ma ma đương nhiên là của tin tiểu thư."
Tô Oản Nhan gật đầu, "Tốt, vậy các ngươi chờ sau khi ta tiến cung, lập tức mang theo châu báu nữ trang, rời khỏi vương phủ, nếu có người hỏi tới, cứ nói là bổn tiểu thư ta thương cảm cho các ngươi, khôi phục tự do cho các ngươi..."
"Không! Tiểu thư, chúng ta không đi... Ô ô... " Thược Dược vừa nghe liền gấp gáp, nàng thừa dịp cơ hội tới hầu hạ tiểu thư rửa mặt, để có thể cầu tình với tiểu thư, tại sao tiểu thư cũng muốn đuổi các nàng đi chứ?
Tô Oản Nhan xoa xoa gò má Thược Dược, "Vừa rồi chẳng phải đã nói tin ta sao?"
"Tiểu thư, ta cùng ma ma làm sao có thể bỏ lại tiểu thư một mình mà đi?" Ngày hôm qua Thược Dược nhìn thấy kết cục của những nô tài khóc lóc cầu xin không muốn bị đuổi ra vương phủ, đều bị thị vệ vương phủ trực tiếp ném ra cửa, nếu nàng cùng Dung ma ma cũng bị ném như vậy, phỏng chừng, xương cốt đều phải rã rời đi?
Tô Oản Nhan nở nụ cười, dỗ dành nói: "Nha đầu ngốc, tiểu thư ta làm sao lại bỏ lại các ngươi được? Vốn dĩ Hòa bá không đuổi người, ta cũng muốn đuổi các ngươi rời đi, ngoan đi, sau khi các ngươi ra ngoài liền làm như vậy..."
Tô Oản Nhan thấp giọng bên tai Thược Dược, cẩn thận dặn dò một hồi lâu, lúc đầu Thược Dược còn rất kinh ngạc, nhưng càng nghe, sắc mặt của nàng càng trắng, thẳng đến khi nghe được suy đoán của tiểu thư rằng không lâu sau Tiêu vương phủ có thể sẽ bị xét nhà lưu đày, Thược Dược sợ tới mức cả người run rẩy, ngay cả khóc cũng không dám lớn tiếng khóc, nàng một tay bắt lấy tay Tô Oản Nhan, nhỏ giọng cầu xin nàng: "Tiểu thư, người... Người đi cùng chúng ta đi! Ta cùng ma ma nhất định liều chết bảo vệ tiểu thư!"
Thật là một tiểu nha đầu đáng yêu!
Gặp phải nguy hiểm, liền nghĩ làm thế nào để bảo vệ tốt cho Tô Oản Nhan trước, ngược lại cũng không uổng phí tình chủ tớ của ba người.
"Không cần, yên tâm đi, tiểu thư ta sẽ không có việc gì." Tô Oản Nhan cũng không thể rời đi, nàng đã là Tiêu vương phi, ai chạy cũng được, chỉ có nàng là không. Lại nói, đời trước ở dưới tình huống không có chuẩn bị, Quý Tiêu Hàn còn có thể bảo vệ nguyên chủ cùng nhau lưu đày, đời này nàng đều đã có chuẩn bị, chẳng lẽ còn có thể không vượt qua được hay sao?
"Nhưng mà..." Thược Dược còn muốn nói gì nữa, liền bị Tô Oản Nhan cắt đứt.
Tô Oản Nhan cười cười, "Được rồi, mau hầu hạ ta rửa mặt thay y phục, một hồi ta còn phải vào cung! Đừng bỏ lỡ canh giờ."
Thược Dược vừa thút thít, vừa tay chân nhanh nhẹn hầu hạ Tô Oản Nhan rửa mặt, chờ Tô Oản Nhan trang điểm xong, vẫn là một bộ muốn nói rồi lại thôi, "Tiểu thư, Thược Dược không nỡ rời khỏi người..."
Tô Oản Nhan lấy ra mấy trâm cài trân châu từ trong tủ trang điểm, "Thời gian không nhiều, sau khi ngươi cùng Dung ma ma ra ngoài, dựa theo lời ta vừa nói với ngươi, mua đầy đủ đồ vật, sau đó liền tới Thập Lý Đình chờ chúng ta, hiểu không?"
Thược Dược nước mắt lộp bộp rơi, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận lấy đồ tiểu thư thưởng, "Được, Thược Dược đều nghe tiểu thư, tiểu thư, người cũng phải cẩn thận, nếu không đợi được người, ta cùng Dung ma ma đều không sống nữa!"
"Được rồi, yên tâm đi, ta nhất định không có việc gì. Đi đi, mang theo Dung ma ma đi tìm Hòa bá, để cho hắn an bài cho các ngươi xuất phủ." Dỗ dành xong Thược Dược, Tô Oản Nhan ngồi ở trong phòng, nhìn Quý Tiêu Hàn vẫn mặc hỉ bào đỏ thẫm như trước, trong ánh mắt lóe lên sự tìm tòi nghiên cứu càng sâu.
Cho dù cách màn che cũng có thể cảm nhận được tầm mắt của Tô Oản Nhan, Quý Tiêu Hàn đang "hôn mê" hiện ra vài tia cảm giác khác thường, chẳng lẽ nàng đã phát hiện cái gì?
"Vương phi nương nương, nô tỳ Tiểu Ngũ, là nha hoàn được phái tới để hầu hạ nương nương." Ở cửa có một tiểu nha đầu gầy gò đi tới, trông tuổi không lớn, nhưng tư thế đứng vững chắc, bước chân nhẹ nhàng, hẳn là người tập võ,"Vương phi nương nương, canh giờ không còn sớm, phải vào cung tạ ơn, Hòa quản gia bảo nô tỳ tới mời nương nương."
Tô Oản Nhan thu hồi tầm mắt, thanh âm thản nhiên, "Ừ, đi thôi."
Xe ngựa của Tiêu vương phủ không giống như những hoàng thất và thế gia khác, chỉ treo biển hiệu vương phủ trước xe ngựa, còn có hộ vệ vương phủ đi theo hai bên, hơn nữa Tiêu vương có công huân bên người, quân hộ vệ của hắn có thể mang theo vũ khí tự do ra vào hoàng cung, cho nên, xe ngựa mà Tô Oản Nhan ngồi cũng không giống như những người khác, bị ngăn ở cửa cung, còn có cấm vệ quân nghiêm khắc kiểm tra, xe ngựa của Tiêu vương phủ có thể đi thẳng vào.
Trong mấy chiếc xe ngựa chờ ở ngoài cửa cung, còn có xe ngựa của Tô phủ, hôm nay Kỷ thị cùng Tô Dung Yên được Hoàng hậu nương nương tuyên triệu tiến cung, nhưng chức quan Tô Hoành An tuy là nhị phẩm, ra vào hoàng cung không có bất kỳ đặc quyền gì, cần phải thành thật tiếp nhận kiểm tra.
Nhìn thấy xe ngựa của Tiêu vương phủ xuất hiện, Tô Dung Yên ngồi trong xe ngựa, trong mắt hiện lên một tia ghen ghét, nhỏ giọng vào lỗ tai Kỷ thị, "Nương, là tiện nhân Tô Oản Nhan kia..."
Kỷ thị nghe vậy, cũng nhìn theo hướng nữ nhi chỉ, quả nhiên, dưới màn xe ngựa như ẩn như hiện, là dung nhan tuyệt mỹ của Tô Dịch Nhan, hai mẹ con đều dùng ánh mắt chán ghét nhìn chằm chằm bên này, "Nàng cho rằng gả cho Tiêu vương còn có cái gì để đắc ý sao?"
Xe ngựa của Tiêu vương phủ nghênh ngang chạy vào trong cửa cung, Tiểu Ngũ ngồi bên cạnh Tô Oản Nhan giật giật lỗ tai, nghe xong đối thoại của hai mẹ con này, thấy Tô Oản Nhan khép hờ hai mắt, biết Vương phi cũng nghe được, nhỏ giọng hỏi: "Vương phi, cần nô tỳ ra tay không?"
Vương gia nói Vương phi nương nương là người thông minh, đi theo bên cạnh Vương phi, phương thức tốt nhất chính là thẳng thắn thành khẩn, nàng cũng không che giấu sự thật mình biết võ công, giờ phút này càng mang dáng vẻ tùy thời nguyện vì Vương phi mà dốc sức.
Tô Oản Nhan mở mắt, nhấc màn xe lên, vừa vặn chống lại ánh mắt oán độc của hai mẹ, nàng giãn mặt cười với phía bên kia, "Cũng chỉ là hai tên hề nhảy nhót, nào đáng giá cho chúng ta động thủ?"
Loại người như thế, càng để ý đến các nàng, các nàng ầm ĩ càng vui.
Dùng bao tải không thơm hơn sao?
Tiểu Ngũ vội khom người: "Vâng!"
Tính tình Vương phi quả nhiên ôn nhu, bị người ta nói như vậy, còn không đánh trả, chờ trở về, nhất định phải hồi bẩm Vương gia, để nàng đi xé nát miệng hai mẹ con này.
Tiến cung tạ ơn, đầu tiên phải tới ngự thư phòng gặp cẩu hoàng đế, Tô Oản Nhan được Tiểu Ngũ đỡ đi xuống xe ngựa, "Chúng ta gặp qua Tiêu vương phi, mời Tiêu vương phi theo chúng ta tới cửa ngự thư phòng chờ một chút, lúc này Hoàng thượng còn đang bận."
Lại nhìn thấy người của Tiêu vương phủ, Cao công công liền nghĩ đến việc ngày hôm qua mấy người Tô Oản Nhan cùng Hòa bá kia đối đãi với mình, cho dù người này có là Tô Oản Nhan mới gả vào Tiêu vương phủ, Cao công công cũng không cho nàng sắc mặt tốt.
Ý là nàng phải ngây ngốc đứng ở cửa chờ sao?!
Tô Oản Nhan nhìn thoáng qua lão thái giám này, thấy hai chữ "châm chọc" sáng loáng viết trên mặt đối phương, nàng gật gật đầu, cằm hơi nâng, đáp lại bằng một giọng còn cao lãnh hơn so với lão thái giám, "A~"
Cao công công tức giận đến mức da mặt co rút: "......"
Tô Oản Nhan không phải người có thể nhàn rỗi, đứng được thời gian một chén trà thời gian liền không kiên nhẫn, hiển nhiên, cẩu hoàng đế đã hạ quyết tâm muốn ra oai phủ đầu với nàng, sẽ không dễ dàng triệu kiến nàng, tầm mắt của nàng đảo về phía xa xa, thập phần tò mò nhìn những cung điện xanh vàng nguy nga kia, Tiểu Ngũ dìu nàng, nhìn ra được Tô Oản Nhan tò mò, bắt đầu giảng giải vị trí các cung cho nàng.
Nhưng Tiểu Ngũ cũng không phải người trong hoàng cung, làm sao có thể thật sự hiểu rõ bố cục hoàng cung, có vài chỗ đều chỉ sai, Cao công công đứng ở một bên lẳng lặng nghe được mà mí mắt nhảy dựng, đợi đến khi Tiểu Ngũ nghiêm trang nói cung điện của Hoàng hậu nương nương thành ngự thiện phòng, hắn rốt cục không nhịn được nữa.
Cao công công đi tới, cười sửa lại nói: "Hồi Tiêu vương phi, đó là tẩm cung của Hoàng hậu nương nương, là cung điện khí phái lớn nhất trong hậu cung, cũng không phải là ngự thiện phòng gì."
Tô Oản Nhan giật mình, "Thì ra là tẩm cung của Hoàng hậu nương nương! Bảo sao, nếu ngự thiện phòng được xây lớn như vậy, vậy phải đút cho bao nhiêu người ăn a!"
Cao công công: "......"
Đút cho......???
Lời này sao nghe có vẻ không được tự nhiên như vậy?
Tô Oản Nhan chỉ coi như mình không thấy gương mặt táo bón kia của Cao công công, tiếp tục cười híp mắt hỏi: "Nghe nói hoàng hậu nương nương yêu thích trân châu, trong tư khố của nàng nhất định thu nạp đầy đủ trân châu khắp cả nước nhất a?"
Nói đến đây, khuôn mặt già của Cao công công nhanh chóng thay đổi thành cảm giác ưu việt vô thượng, "Đó là tất nhiên, Hoàng hậu nương nương thân là quốc mẫu, sở thích của nàng cũng là tấm gương của nữ tử cả nước, đồ vật nàng thích cho dù dân chúng muốn noi theo, cũng đều có thể mua được, hoàn toàn xứng với vị trí quốc mẫu."
"Không hổ là Hoàng hậu nương nương, vậy các nương nương khác trong cung cũng bắt chước sao?"
Cao công công bề ngoài là người của Hoàng đế, kì thực lại là người mà Hoàng hậu sắp xếp ở bên cạnh Hoàng đế, nghe được có người khen chủ tử nhà hắn, nào có đạo lý không thích, đề tài không biết thế nào đã lập tức mở ra, không chỉ nói ra chỗ ở của các nương nương khác, còn nhất nhất giải thích một số bảo bối được cất giữ trong tư khố của các nương nương.
Hậu cung cùng triều đình gắn bó mật thiết, đa phần những thứ có trong tay các phi tử, không riêng gì đại biểu cho địa vị của các nàng, còn đại biểu cho giá trị con người của thế lực gia tộc sau lưng các nàng.
Cao công công nói thời ước chừng thời gian hai chén trà, mới có thể giới thiệu xong chỗ ở của các nương nương trong hậu cung, còn chưa thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe được bên trong truyền đến thanh âm của hoàng đế, Tô Oản Nhan chậm rãi tiến vào, để Tiểu Ngũ lại ngoài cửa.
Cẩu hoàng đế này là đang nghẹn sắp hư rồi đây, tuy không thể trắng trợn xuống tay với nàng, nhưng cân nhắc tới tiểu nha hoàn của nàng không phải chỉ là chuyện một câu nói thôi sao?
Tô Oản Nhan đi theo Cao công công tiến vào, nhìn bóng người màu vàng ngồi ngay ngắn trên long ỷ, hơi cúi người, ngữ khí không kiêu ngạo không siểm nịnh, "Thần thiếp bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế."
Hành lễ này muốn tinh giản bao nhiêu liền tinh giản bấy nhiêu, nhưng Quý Việt Trạch ngồi trên long ỷ vẫn cười dịu dàng, "Miễn lễ, người đâu, ban thưởng chỗ ngồi."
Cao công công vội vàng để tiểu thái giám chờ ở một bên mang đến một cái ghế nhỏ, đặt ở trước mặt Tô Oản Nhan, Tô Oản Nhan cười cám ơn cẩu hoàng đế, thoải mái hào phóng ngồi xuống, "Tạ hoàng thượng, vừa khéo lúc nãy ở bên ngoài đứng mỏi chân."
Hết chương 10.
Truyện Trước Khi Bị Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | meimei079 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 4 |