Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trọng Sinh

Phiên bản Dịch · 1490 chữ

“Hàng ngàn năm trước, vị hoàng đế cuối cùng của triều đại cũ đã mang đến hỗn loạn cho thiên hạ, thương sinh lê dân khốn khổ lầm than. May có thái tổ Hoàng đế của triều đại chúng ta hoành không xuất thế, nhất đao nhất kiếm bình định thiên hạ. Năm trăm năm sau, gian thần nhũng loạn, lại một vị thế tổ Hoàng đế tới tông môn, trợ giúp bình định thiên hạ, đến nay đã hơn năm trăm năm.

Có điều ngày nay tông môn loạn lạc, gia tộc không theo quy tắc…”

Trong một ngôi nhà đổ nát, một thiếu niên mặc y phục bình thường, tóc búi cao, trông chừng mười bốn mười lăm tuổi, đang lật tới lật lui cuốn du ký chỉ còn hai ba trang. Những ngón tay thon dài không dám dùng sức quá nhiều vì sợ làm nát những trang du ký đã bị ố vàng.

Đây là niềm vui trí duy nhất của hắn trong khi đang dưỡng thương.

- Đại Chu, dị giới, võ thuật…

Trên gương mặt thiếu niên tuấn tú hiện lên một tia bất đắc dĩ, gần đây thỉnh thoảng hắn lại mơ về kiếp trước của mình, luôn cảm thấy dị giới này mới là hoàng lương nhất mộng. Nói không chừng một ngày nào đó ngủ thiếp đi sẽ có để quay trở lại xã hội hiện đại với máy lạnh, nước uống hạnh phúc và Internet.

Tuy nhiên, trong sâu thâm tâm hắn cũng biết rằng đây chỉ là một mong muốn xa vời.

- Nhưng ở đây không tệ.

Thiếu niên tự lẩm bẩm một mình.

Nguyên nhân rất đơn giản, hắn tên thật là Tần Nghị, kiếp trước hắn chỉ là một thanh niên bình thường đến từ Hoa Hạ, không giống như những người khác, hắn mắc phải bệnh ALS (bệnh xơ cứng teo cơ một bên), càng về giai đoạn sau của bệnh, ngay cả muốn nuốt nước bọt cũng trở thành một điều xa xỉ, cho đến cuối cùng đã chết trên giường bệnh.

Mà trong kiếp này, tuy không có Coca Cola, không có điều hòa, cũng không có Internet nhưng lại có được một thân thể khỏe mạnh mà kiếp trước hằng mơ ước.

Kiếp này hắn cũng tên là Tần Nghị, chỉ là một cư dân bình thường của thị trấn rộng lớn thời nhà Chu tên là Hắc Thủy trấn. Hiện đang sống cùng huynh tẩu, chỉ là ban ngày hai người họ ra ngoài bôn ba và không ở nhà.

Bỗng dưng ngoài sân có tiếng gõ cửa, Tần Nghị đứng dậy, mở cửa nhìn thấy một người đàn ông trung niên thân hình tráng kiện, mặc kình trang bộ khoái (1) hắc sắc.

- Đổng thúc!

Tần Nghị nhìn thấy người nam tử đó, trong đầu liền nhớ lại những ký ức liên quan.

Đây là Đổng Quảng Chí, là người đứng đầu nhất ban Lục Phiến Môn bộ khoái, có thể coi là một nhân vật tai to mặt lớn trong thị trấn.

Đổng Quảng Chí sải bước đi vào, ngồi xuống chiếc ghế gỗ trong sân, sau đó nhìn Tần Nghị, nói:

- Ta nghe nói về chuyện của Tiểu Thanh, nếu không nhờ ngươi ra tay, Thanh Thanh đã bị đám súc sinh kia chà đạp, còn liên lụy ngươi bị đánh trọng thương, ta thật sự rất áy náy.

Nhắc đến chuyện này, Đổng Quảng Chí thần sắc có chút kích động, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Hắn đang nói về nữ nhi của mình, tên là Đổng Tiểu Thanh. Mấy ngày trước hắn phải ra ngoài công cán một chuyến, bị bang phái Sa Hà Bang bảng địa theo dõi, xém chút là bị bắt đi. Nếu không nhờ có người láng giềng là Tần Nghị đây đứng ra, chỉ e hậu quả khó mà lường được.

- Đổng thúc đã khách khí rồi, gia đình chúng ta chuyển tới đây vài năm cũng may mắn nhận được sự trông nom của Đổng thúc. Ta cũng coi Tiểu Thanh như tỷ tỷ của mình, tất nhiên không thể để bọn chúng bắt Thanh tỷ đi được.

Tần Nghị rất khách khí đáp.

- Nhưng chỉ có chính hắn biết rõ ràng, vì cứu Đổng Tiểu Thanh, tiền thân không những bị trọng thương mà đã chết. Chỉ là hắn đã xuyên việt tới đây thay thế mới khiến hắn sống lại.

Đánh giá theo ký ức trong đầu, tiền nhiệm của hắn thực ra có chút cảm tình với thiếu nữ Tiểu Thanh tỷ kia, là bạch nguyệt quang trong lòng hắn, cho nên mới có dũng khí chiến đấu với bang phái manh động đó, ngay cả mạng sống cũng chẳng thiết, chỉ mong giải cứu Tiểu Thanh quay trở về.

Cuối cùng kinh động đến hàng xóm láng giềng đánh đuổi những kẻ ngang ngược kia đi.

- Có điều Đổng thúc à, đám người Sa Hà Bang sao lại dám bắt Tiểu Thanh tỷ chứ, bọn hắn đâu phải là không biết Tiểu Thanh tỷ là nữ nhi của thúc?

Tần Nghị sắp xếp lại ký ức trong đầu, sau đó hỏi.

Nghe đến đây, Đổng Quảng Chí thở dài, sau đó đáp:

- Ta đã điều tra rõ chuyện này rồi, liên quan đến công tử phó hội trưởng của Thiết Kỵ Hội trong huyện thành. Sa Hà Bang là một trong những bang phái trực thuộc Thiết Kỵ Hội, đương nhiên là phải nghe lời hắn!

Đổng Quảng Chí siết chặt nắm tay, chuyện xảy ra lần này cũng khiến hắn vô cùng khó chịu. Hắn dù gì cũng được coi là một nhân vật có tiếng tăm ở Hắc Thủy trấn. Ngày thường ngay cả bang chủ của Sa Hà Bang cũng phải nể mặt vài phần. Vậy mà giờ đây nữ nhi của hắn xém chút bị bắt cóc nhưng hắn chỉ biết nuốt cơn tức giận vào trong.

Nếu là thời điểm triều đình hưng thịnh, những phân tử bang phái và đệ tử tông môn đó sao dám làm điều này?

- Thiết Kỵ Hội…

Tần Nghị lẩm bẩm ra ba chữ, nhưng thứ hiện lên trong đầu hắn lại là những ghi chép trong những trang du ký kia.

“Có điều ngày nay tông môn loạn lạc, gia tộc không theo quy tắc…”

Vốn dĩ chỉ là vài dòng cảm khái trong cuốn du ký, nhưng bây giờ dường như đã hiểu rõ, ngay cả nữ nhi của đội Lục Phiến Môn đại diện cho triều đình như Đổng Quảng Chí đây cũng gặp nguy hiểm chứ đừng nói đến người thường, đúng là nhân mạng như cỏ rác.

Thiết Kỵ Hội cũng là một đại nhân vật ở Hải Vân huyện, thế lực khổng lồ, thậm chí còn dám khiêu chiến với quan phủ. Công tử của phó hội trưởng hội đó rất là ngang ngược, muốn làm gì làm đó, khó trách Đổng Quảng Chí chỉ có thể nén cơn giận.

- Hôm nay ta tới đây là để cảm tạ ngươi đã cứu Tiểu Thanh một mạng, cho ngươi hai lựa chọn. Thứ nhất, ta có thể cho ngươi hai trăm lạng bạc làm quà cảm tạ. Thứ hai, ngươi có thể theo ta tiến vào Lục Phiến Môn, ta sẽ truyền thụ võ công cho ngươi!

Đổng Quảng Chí nói.

- Ta chọn điều thứ hai.

Tần Nghị không chút do dự đáp.

Lựa chọn này khiến Đổng Quảng Chí có chút giật mình. Hắn không ngờ Tần Nghị lại không chút do dự lựa chọn điều thứ hai, bởi vì hai trăm lạng bạc không phải là số tiền nhỏ, có khi mấy đời gia đình phổ thông như Tần Nghị tích cóp vào cũng không được nhiều như thế.

- Ngươi không suy nghĩ thêm sao?

Đổng Quảng Chí nói.

- Ngươi cũng nên biết là không phải ai cũng có thể đạt được thành tựu trên con đường tu hành.

- Đổng thúc, ta đã nghĩ kỹ rồi.

Tần Nghị gật đầu, kỳ thật hắn đã suy nghĩ vấn đề này rất lâu, từ khi hắn phát hiện trong ký ức của mình tồn tại võ giả, trong lòng đã bùng lên khát vọng, nó giống như một ngọn lửa dữ dội có muốn cũng không thể dập tắt được.

Mặc dù do tầng lớp thân phận không cao nên không thể tiếp xúc với bất kỳ võ giả lợi hại nào, nhưng tiền thân của hắn đã từng chứng kiến Đổng Quảng Chí một chưởng đánh một phiến đá thành bốn năm mảnh. Điều này rõ ràng là vượt quá tố chất thể lực của người bình thường.

Chưa kể trong truyền thuyết trong thế giới thần thoại này có thể phiên giang đảo hải, Lục Địa Thần Tiên khai thiên liệt địa.

(1)Kình trang: trang phục gọn, nhẹ, dùng để tập võ, chiến đấu.

Dịch: Nguyên Dũng

Biên: Khangaca

Bạn đang đọc Trường Sinh Khởi Đầu Từ Lục Phiến Môn (bản dịch) của Phó Khiếu Trần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Khang_a_ca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật NguyênDũng
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.