Huyện Thành, Cao Thủ Như Mây
Sáng sớm hôm sau, Tần Nghị dậy sớm thay một bộ thường phục.
Mặc một thân trường bào tơ lụa vừa vặn màu đen, trông hắn tràn đầy sức sống.
Trong vài tháng qua, vốn dĩ vẫn đang trong tuổi ăn tuổi lớn, hiện tại càng là lớn nhanh như thổi.
Theo ước tính của chính Tần Nghị, bây giờ hắn ít nhất cũng có chiều cao như kiếp trước là 180 cm trở lên, với thân hình có được sau hai tháng luyện võ, trông hắn không khác gì một giá treo quần áo biết đi.
Lại thêm tướng mạo tuấn lãnh thanh tú, cộng thêm hiện giờ đang là bộ khoái và có thu nhập khá tốt, gần đây đã có khá nhiều bà mối đến cửa cầu hôn.
Ngay cả huynh trưởng và tẩu tẩu cũng tỏ ra lựa chọn rất cẩn thận, khiến Tần Nghị bị dọa cho sợ chết khiếp.
Bây giờ hắn chỉ mới mười lăm tuổi, ở kiếp trước còn là học sinh cấp hai hoặc năm nhất cấp ba mà thôi, đã thế nhà gái còn trẻ hơn, chỉ mười ba, mười bốn tuổi, thậm chí mười hai, mười ba tuổi đều có.
Tần Nghị có thế nào cũng không thể tiếp nhận chuyện như vậy, trực tiếp đuổi bọn họ đi.
Sau khi ra khỏi cửa liền đi thẳng ra đường, tìm đến cửa hàng nơi hắn thường mua bữa sáng rồi ngồi xuống.
- Nha, Nghị Ca Nhi đến rồi, hôm nay không mặc trang phục bộ khoái, trông càng tuấn tú nha?
Bà chủ quán đon đả vừa đi tới vừa cười nói.
- Tiếc là tiểu Hoa nhà chúng ta còn quá nhỏ, bằng không đã giới thiệu cho ngươi rồi.
Bà chủ đang nói về tiểu nữ nhi mới tám tuổi của mình.
- Được đấy, hiện giờ còn nhỏ, hai năm nữa không phải là lớn lên rồi sao. Ha ha ha, ta cũng không vội, ta cũng nhỏ, ta chờ, ta chờ.
Tần Nghị cười nói.
- Xùy xùy, chỉ biết nịnh người thôi.
Bà chủ đương nhiên biết Tần Nghị đang nói đùa, sau đó lập tức mang mấy món bữa sáng Tần Nghị thường gọi mỗi ngày ra.
Tần Nghị ăn xong bữa sáng mới rời khỏi Hắc Thủy trấn và chạy lên huyện thành.
Mãi đến tận trưa, Tần Nghị mới đến được Hải Vân huyện.
Khi nhìn thấy bức tường thành của Hải Vân huyện cao hơn 20 mét, hắn không khỏi kinh ngạc.
Ở vương triều cổ đại trên trái đất ở kiếp trước, tường của huyện thành tối đa chỉ cao vài mét, ngay cả tường thành của hoàng thành cũng không thể cao hơn 20 mét, tương đương với cao bảy tám tầng.
Sự kỳ lạ của thế giới này nằm ở đây, rõ ràng chỉ là một xã hội phong kiến, nhưng năng suất lại có phần cao phần thấp.
Nhưng xét đến những đám võ giả thường xuyên lui tới, hắn dường như cũng hiểu được.
Nếu chỉ là một bức tường thành cao năm sáu mét giống như bức tường thành ở kiếp trước, ngay cả Tần Nghị cũng có thể dễ dàng dùng hai tay hai chân leo lên chứ đừng nói đến những cao thủ kia.
Mà đây chỉ mới là một huyện thành mà thôi, vậy nếu là châu thành thì sao?
Còn đế đô sẽ cỡ như thế nào?
Nghĩ đến đây, Tần Nghị vẫn là rất mong đợi, nhưng với thực lực hiện tại của hắn, căn bản không có khả năng đi tới đế đô, hiện tại thế đạo quá hỗn loạn, tuy rằng còn chưa đến thời kỳ loạn lạc, nhưng cũng đã là vương triều tận thế, khắp nơi đều có cường nhân cướp bóc hoành hành.
Bởi vì kiếp này không phải là thế giới có tồn tại Internet, cho nên hắn biết rất ít về vương triều Đại Chu, chỉ có những ghi chép hạn chế trong cuốn du ký đó.
Cùng lắm hắn có biết Hắc Thủy trấn và Hải Vân huyện nhiều hơn một chút, nhưng cũng rất có hạn.
Đối với Tần Nghị mà nói, việc đến Hải Vân huyện giống như việc thắp sáng một tấm bản đồ mới trong đầu hắn.
Nhưng điều khiến Tần Nghị kinh ngạc là khi đi qua cổng thành, hắn nhìn thấy binh sĩ đóng quân ở cổng thành đều không phải là người bình thường, ai nấy đều là Khí Huyết cảnh sơ kỳ và trung kỳ.
Một trong những đội trưởng ở đó tu vi còn đạt đến Khí Huyết Cảnh hậu kỳ, không hề thua kém Tần Nghị.
Với tu vi như vậy mà đặt ở Hắc Thủy trấn đã có thể coi là cao thủ đỉnh cao, nhưng ở thị Hải Vân huyện chỉ có thể đứng canh đại môn.
Sau khi vào thành, Tần Nghị thỉnh thoảng có thể cảm giác được có những võ giả thân hình tráng kiện, huyệt thái dương phình to đi ngang qua.
Con số lớn đến mức Tần Nghị thậm chí còn chết lặng.
Khí Huyết Cảnh ở Hải Vân huyện thành căn bản không phải là tu vi gì cao siêu ghê gớm.
Thậm chí, nhiều người bình thường ở thị trấn cũng có tu vi nhất định.
Cái gọi là nghèo văn phú võ chính là ở đây, đối với người nhà quê, họ phải làm việc cật lực mới đủ ăn, nào có tiền cùng thời gian đi tập võ chứ.
Nhưng ở Hải Vân huyện, mức sống rõ ràng cao hơn không chỉ một bậc, rất nhiều người bình thường có tài chính cũng theo luyện tập võ thuật.
“Xem ra ít nhất phải đột phá Khí Huyết Cảnh, đạt đến Luyện Bì cảnh giới mới có thể có được một chỗ cắm dùi ở Hải Vân huyện.”
Tần Nghị nghĩ thầm.
Nhưng đây chỉ là ý nghĩ mà thôi, hắn hiện không có hô hấp pháp trong tay nên không thể khiến khí huyết lưu thông như mong muốn, lấy nó rèn luyện cơ thể.
Chuyến này hắn đến Hải Vân huyện chỉ để mua một bộ hô hấp pháp.
Theo những gì hắn đã nghe ngóng được từ trước đó thì Thương quán Phi Vân chính là cơ sở buôn bán lớn nhất Hải Vân huyện, chẳng bao lâu sau đã có một quản sự tới chiêu đãi Tần Nghị.
- Tại hạ là quản sự của Thương quán Phi Vân, Kim Bất Hoán, vị khách quan này trông lạ mắt vô cùng, chẳng hay nên xưng hô như thế nào?
Người quản sự trung niên có thân hình mập mạp liếc nhìn Tần Nghị rồi hỏi.
Hắn là một cao thủ võ thuật!
Khi người quản sự tên Kim Bất Hoán vừa đến gần, Tần Nghị lập tức cảnh giác.
Khí Huyết Cảnh đại thành!
Người này tu vi tối thiểu không hề kém cạnh sư phụ Đổng Quảng Chí của hắn.
- Tại hạ họ Tần.
Tần Nghị bình tĩnh nói.
Tuy nhiên, hắn không nói ra tên của mình.
- Thì ra là Tần công tử. Không biết Tần công tử đến thương quán của chúng ta là để mua hay bán thứ gì?
Kim Bất Hoán không cảm thấy kinh ngạc nói.
- Ta muốn mua võ công bí tịch.
Tần Nghị đáp.
Kim Bất Hoán nghe vậy, lập tức cười nói:
- Đương nhiên không thành vấn đề. Ta sẽ sai người lập tức mang danh sách bí tịch đến, xem Tần công tử muốn gì.
Có rất nhiều người đến thương quán của bọn họ mua võ công, dù sao không phải ai cũng có sư phụ đủ mạnh, hắn đã sớm quen với điều này rồi.
Thậm chí có không ít người đến bán bí tịch võ công.
Chỉ cần là võ công mà ở đây không có thì bọn họ đều mua hết, sau đó bán lại kiếm món lời khổng lồ.
Dù sao thì bí tịch võ học không có nói chỉ được bán một lần.
Về cơ bản đó là một vốn bốn lời.
Ngay sau đó, một nhân viên của cửa hàng mang theo một quyển sách nhỏ đến, Tần Nghị nhận lấy rồi mở ra, bên trong quả thực có đủ loại võ học.
Hắn nhanh chóng tìm được hô hấp pháp bên trong, trong đó đứng đầu bảng là hô hấp pháp của Hỗn Nguyên Trang.
Hắn nhìn thấy phần giới thiệu về Hỗn Nguyên Trang. Hỗn Nguyên Trang là một trang công vô cùng phổ biến, tuy không có đặc điểm gì đặc biệt nhưng lại rất linh hoạt.
Tần Nghị gật đầu, hắn biết Hỗn Nguyên Trang phổ biến đến mức nào, dù sao ở Lục Phiến Môn của Hắc Thủy trấn, không chỉ có một hoặc hai người luyện Hỗn Nguyên Trang.
Ngoài Hỗn Nguyên Trang ra, hắn còn nhìn thấy một trang công quen thuộc khác, đó là Sa hà Trang.
Ở Hắc Thủy trấn, chỉ có một số ít tinh anh mới có đủ tư cách học được hai loại trang công này, nhưng ở trong các thương quán của Hải Vân huyện, bất cứ ai có tiền đều có thể học được.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy định giá hô hấp pháp của Hỗn Nguyên Trang đã ngay lập tức khiến hắn muốn bỏ cuộc.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca
Đăng bởi | Khang_a_ca |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |