Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một Tháng Liền Có Thể Đại Viên Mãn Một Môn Võ Công

Phiên bản Dịch · 1605 chữ

Hơn nữa, chất lượng căn cốt tốt xấu còn có thể dẫn đến cảnh giới tương tự. Tốc độ của hắn không nhanh bằng người khác và sức mạnh cũng không mạnh bằng người ta.

Sở dĩ hiện tại không quá rõ ràng, chủ yếu là vì cho dù những bộ khoái còn lại căn cốt có tốt hơn Tần Nghị thì cũng không khá hơn là bao. Cộng với khoảng cách về đao pháp cơ bản, Tần Nghị có thể nắm chắc phần thắng.

Tuy nhiên, nếu căn cốt chênh lệch qúa nhiều có thể tạo nên khoảng cách chênh lệch rất rõ ràng.

Mà trong đó tư chất có ảnh hưởng lớn đến tốc độ tu luyện các công pháp khác nhau.

Chỉ vì sự tồn tại của bảng thuộc tính nên không quá rõ ràng mà thôi, nhưng nếu tư chất được nâng cao, tốc độ tu luyện chắc chắn sẽ gia tăng.

Trước đây, hắn không có cách nào làm thay đổi hai phần nhược điểm tư chất và căn cốt của mình, nhưng giờ đây, nó đã mang lại cho hắn một mạch suy nghĩ mới.

Nghĩ tới đây, hắn không khỏi hưng phấn.

- Nghị Ca Nhi, vẫn chưa đi ngủ à?

Lúc này, giọng nói của huynh trưởng Tần Phong từ trong phòng chính truyền đến.

- Sắp ngủ rồi.

Tần Nghị đè nén sự hưng phấn trong lòng, đáp.

Sau một đêm yên bình trôi qua, ngày hôm sau, Tần Nghị hiếm khi đến trú điểm Lục Phiến Môn với quầng thâm dưới mắt.

Vì xuyên không tới đây nên hắn cũng không có điện thoại di động, cho nên không có thứ để chơi đến tận đêm khuya, về cơ bản là ngủ một giấc ngon lành tới sáng.

Chỉ là tối qua cứ suy nghĩ làm sao để nâng cao tư chất và căn cốt của bản thân nên bị mất ngủ mà không hay biết.

- Sư đệ, đêm qua ngủ không ngon giấc sao?

Sư huynh Phương Chính nhìn thấy Tần Nghị, lập tức trêu ghẹo nói.

- Đúng vậy, ta có chút mất ngủ.

Tần Nghị cười hỏi.

- Sư huynh, ta có một vấn đề muốn hỏi huynh.

- Có chuyện gì vậy?

Phương Chính hỏi.

- Nếu ta muốn học thêm ít võ học khác, có con đường nào khác không?

Tần Nghị hỏi.

Phương Chính nhìn Tần Nghị, ban đầu hắn muốn nhắc nhở sư đệ đạo lý ăn nhiều nuốt không trôi. Nhưng suy cho cùng, sư phụ Đổng Quảng Chí cả đời chỉ tập trung vào hai thứ chính là Hỗn Nguyên Trang và đao pháp cơ bản mà thôi. Mà lại sư phụ đã luyện tập võ thuật nhiều năm như vậy, tinh lực cũng chỉ tập trung vào hai môn võ thuật ấy.

Nhưng Tần Nghị lại khác, hắn nhìn thấy sự siêng năng của Tần Nghị. Trong khoảng thời gian vừa qua, cuộc sống hàng ngày của Tần Nghị vô cùng đơn giản, ngoài việc tuần tra trên đường phố và xử lý việc tạp vụ, còn lại là luyện tập võ thuật.

Những bộ khoái khác đều chế nhạo hắn là võ si.

Với sự nghiêm túc trong luyện tập võ thuật của Tần Nghị, chắc hẳn không tới nỗi rơi vào cảnh ăn nhiều nuốt không trôi.

- Ngươi muốn học cái gì?

Phương Chính hỏi.

- Không yêu cầu võ học quá cao thâm, chỉ cần một số loại như kiếm thuật cơ bản, thương pháp cơ bản và những thứ tương tự. Ta nghĩ sau khi luyện tập, mới càng có thể biết mình biết ta, vạn nhất gặp phải địch nhân biết dùng kiếm hoặc thương cũng sẽ không tới nỗi trở tay không kịp.

Tần Nghị trả lời.

- Thì ra là như vậy, nhưng Lục Phiến Môn nhất cấp của thị trấn chúng ta thực chất chỉ ban ra những đao pháp cơ bản, ngoài ra còn có một số pháp môn để tăng cường khí lực. Hỗn Nguyên Trang mà chúng ta học được là do sư phụ vô tình có được. Nếu ngươi muốn học võ công cao thâm hơn, chỉ có thể khi đạt được đại công, lấy đó để trao đổi với Lục Phiến Môn trong huyện.

Phương Chính nói.

Tần Nghị nghe xong chợt nhận ra, chẳng trách, thực lực của bộ khoái trong trấn cũng không cao lắm, nói chung đều chỉ ở giai đoạn Khí Huyết Cảnh sơ kỳ và trung kỳ mà thôi.

Một số có luyện tập trang công, và có số khác lại chỉ đơn giản vận dụng tạ đá để trau dồi sức mạnh.

Nói một cách khó nghe hơn chút thì cùng lắm bọn họ cũng chỉ tráng kiện hơn một người bình thường một chút thôi.

Nếu không phối hợp thêm trang công mà chỉ có đao pháp cơ bản thì về cơ bản chỉ có thể gọi là phong cách cắt xén.

- Nhưng ngoài phương pháp này ra, còn có một số phương pháp khác có thể đạt được võ kỹ.

Phương Chính tiếp tục.

- Một là tiệm cầm đồ võ học hoặc nhà buôn thông thường trong quận. Một số võ giả thường đem võ học đã học được cầm cố cho họ, nên trong tay cũng có một lượng lớn võ công để bán. Còn cái nữa…

Nói tới đây, Phương Chính bỗng thấp giọng nói:

- Ở chợ đen cũng có một số người bán võ công, nhưng ở đó có chút nguy hiểm, bởi vì bên trong tam giáo cửu lưu, đủ mọi tầng lớp người, cho nên có thể sẽ nguy hiểm, hiểu không!

- Nhưng nếu ngươi nhất định muốn đi thì cũng không phải là không thể, dù sao bên trong thật sự có một số đồ tốt.

Phương Chính không phản đối việc Tần Nghị đến chợ đen. Mặc dù sự tồn tại của chợ đen là bất hợp pháp, có điều khả năng quản thúc của triều đình cũng đã bị suy yếu rất nhiều.

- Ta hiểu rồi, cảm tạ sư huynh chỉ điểm.

Tần Nghị gật đầu đáp.

Bây giờ hắn đã biết nơi nào có thể kiếm được các môn võ thuật khác, tất cả những gì còn lại là tiền.

Đối với những người khác, chỉ với trang công và đao pháp cơ bản đã khiến họ luyện không hết, nào còn tâm trí để luyện thêm các môn võ thuật khác.

Nhưng đối với Tần Nghị mà nói, đương nhiên là càng nhiều càng tốt.

Hắn có thể luyện đao pháp cơ bản đến mức đại viên mãn trong hơn một tháng. Với tốc độ này, tư chất của hắn sẽ được cải thiện chậm nhất trong nửa năm.

Vì vậy, việc học nhiều hơn sẽ không làm chậm sự tiến bộ mà ngược lại chỉ khiến hắn ngày càng mạnh mẽ hơn mà thôi.

Tục ngữ có câu, mài dao sẽ không tốn thời gian chặt gỗ, thời gian chuẩn bị càng nhiều thì đến lúc xúc tiến sẽ nhanh hơn.

Có điều vấn đề cấp bách ngay lúc này là lấy đâu ra tiền.

Suy cho cùng, ngay cả những kỹ năng võ thuật cơ bản nhất cũng không hề rẻ.

Như thường lệ, buổi tối, sau khi cơm nước xong ở Lục Phiến Môn, Tần Nghị trở về nhà.

Nhưng trong ngôi nhà ngày thường chỉ có hai người, huynh trưởng và tẩu tẩu, hôm nay lại có thêm một người.

Trong nhà có một bà lão nét mặt khá giống tẩu tẩu Cố Phương, Tần Nghị nhớ mãi mới nhận ra đây chẳng phải là Cố Triệu Thị, mẫu nương của tẩu tẩu Cố Phương sao?

- Phương nhi à, ngươi nhất định phải nghĩ biện pháp cứu đệ đệ!

Cố Triệu Thị nhìn chằm chằm Cố Phương nghẹn ngào nói.

- Mẫu nương, thật sự không có cách nào đâu, sao hắn không chết luôn cho rồi? Một trăm lượng bạc, tìm đâu ra một trăm lượng bạc cơ chứ?

Cố Phương hai mắt đỏ bừng, nhìn về phía trước mặt mẫu thân giận dữ mà nói.

- Là do hai người quá nuông chiều hắn, bằng không hắn sao dám đi đánh bạc, còn mượn tiền cho vay nặng lãi? Hiện tại lên tới một trăm lượng bạc, hai người cứ nghĩ là một lượng sao?

Cố Phương nghe mẫu nương nói chỉ muốn bật cười. Yêu cầu này của họ chẳng khác gì muốn lấy mạng đôi phu phụ.

Tần Nghị nghe một hồi liền hiểu ra vấn đề là do đệ đệ không an phận của tẩu tẩu làm loạn.

Hắn nhớ đệ đệ của Cố Phương từ nhỏ đã là một đứa trẻ lang thang chơi bời lêu lổng trên đường phố, không làm chuyện gì khác ngoài việc gây rắc rối mỗi ngày.

Bây giờ có vẻ như hắn đã gây ra một chuyện lớn, nào là đánh bạc nào là vay tiền từ những kẻ cho vay nặng lãi, cho đến nay số nợ đã lên một trăm lượng bạc.

Đối với người bình thường, dù có liều mạng làm việc chăm chỉ tích cóp cũng không thể tiết kiệm được nổi một trăm lượng.

Nợ một trăm lượng, cơ bản là hết hy vọng rồi.

- Năm mươi lượng, bây giờ cần năm mươi lượng là đủ. Ta và phụ thân ngươi chuẩn bị bán đất ở quê, rồi còn tìm người vay mượn thêm, hiện nay chỉ cần năm mươi lượng nữa thôi.

Cố Triệu Thị vội vàng nói, trong ánh mắt mang theo vài phần khẩn cầu.

Dịch: Nguyên Dũng

Biên: Khangaca

Bạn đang đọc Trường Sinh Khởi Đầu Từ Lục Phiến Môn (bản dịch) của Phó Khiếu Trần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Khang_a_ca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.