Thật đáng tin?
Mặt trời trên cao, tiểu trấn cũng thoát khỏi sự im lặng mà tối đêm mang lại. Đàn chim ra khỏi tổ, bay lượn trên bầu trời xanh.
Người dân có cầm cuốc ra đồng, cũng hoặc là mang hàng ra bán, chó chạy gà kêu, nhiệt tình vui tươi. Vô vàn hình ảnh đó tạo thành khung cảnh tràn đầy sức sống dưới ánh nắng sớm.
Đứng cạnh nhà nghỉ duy nhất của tiểu trấn này, một đoàn người cũng phải lên tới ba mươi mạng, bảy chiếc xe ngựa thì năm trong bảy cái dùng để chất hàng lên cẩn thận, còn thêm ba con ngựa được cưỡi riêng. Có lẽ là một đoàn đội nhỏ được lập lên để hộ tống đồ vật đem đi bán. Đội hình này rất thu hút ánh nhìn mọi người.
Trung niên nam tử cao lớn vạn vỡ, nuôi bộ râu quai nón cùng với vết sẹo trên mặt làm hình tượng hắn rất hung ác.
Từ trên ngựa trèo xuống báo cáo công tác với cấp trên.
- Lão gia đã cung cấp đủ lương thực cho chuyến đi tiếp theo rồi.
Lão gia trong mồm vị nam tử này, cũng là người cùng đạt độ tuổi. Tuy vậy hắn tròn mập phúc hậu, ăn mặc vải lụa cùng họa tiết đều biết đắt tiền, hai tay để đằng sau phong thái đúng chuẩn ông chủ.
Vị này nghe nói nhiệm vụ thực hiện ổn thỏa, liền ừm câu.
- Lão gia, nô tài lắm chuyện muốn hỏi người lại bắt dừng ở đây vậy? Vốn lộ tuyến ban đầu chúng ta là ở Tân Minh thành mà.
Hán tử cúi đầu hỏi, chông rất buồn cười.
- Người ta cần, đang ở đây.
- Vâng! Thuộc hạ kiểm tra lại thêm.
Thời gian trôi qua, lông mày của lão gia này đôi chút nhíu lại. So với dự kiến thì đã lệch gần nửa tiếng rồi, cứ tiếp tục chờ thì thời gian dự kiến sẽ bị đẩy lên, sợ hỏng chuyện nha.
Hán tử cảm thấy chủ tử sắp mất kiến nhẫn, định nói vài lời, thì.
- Đến rồi!
Con mắt mở ra, nhưng do mặt nhiều mỡ hoặc mắt hắn vốn thế chỉ thành hình tam giác. Nhìn về phía cửa chính của nhà nghỉ.
Một đôi nam nữ, đánh giá thì tuổi ngang nhau mới tầm mười ba, mười bốn. Người con gái khuôn mặt dễ thương, thân hình có chút nổi lên dưới trang phục đơn giản trắng lồng xanh được kết hợp hài hòa. Còn thiếu niên đằng sau nhìn vẻ anh tuấn nhưng lại chông rất ngu ngơ, cứ mặc nàng nắm tay giắt, còn mình chạy sau cô.
Người trong đoàn thấy vậy, trong tay đao đã nắm lại chuẩn bị rút ra phòng bị.
Hán tử dơ tay làm hiệu, mọi người cùng thoải mái ra không cản đôi nam nữ tiến lại đoàn.
- Ông chủ Kim, công tử ta lần đầu nhận ủy thác, cho lên có chút hồi hộp lên cần phải chuẩn bị kỹ. Mong rằng không lỡ giờ vàng của người.
Tiểu cô nương thở lấy hơi sau ôm quyền nói.
- Cái này không sao, không sao, làm việc kỹ càng như Trường công tử thì tại hạ càng yên tâm về chặng đường sắp tới rồi.
- Mong ông chủ Kim chỉ bảo.
Trường Thanh hai tay chắp lại, đánh giá một chút hành động này của mình chuẩn giống với vị thiếu nữ cạnh mình không. Không khác mấy hắn mới hơi cúi để làm lễ.
- Haha không giám, không giám. Trường công tử đã tới, vậy thì chúng ta cũng mau chóng khởi hành.
Không vì tuổi tác chênh lệch lớn mà lão Kim ỷ thế cũng chẳng vì việc trì trệ mà khó chịu. Hắn đối đãi với Trường Thanh vô cùng khách khí, cứ như là bằng hữu đã gặp qua.
Bỏ lỡ cũng nhiều thời gian rồi, cuộc trò chuyện của họ cũng diễn ra ngắn ngủi bấy nhiêu đó.
Lão Kim quay trở lại xe ngựa của mình, tiện thể an bài Trường Thanh cùng nô tỳ mình vào xe ngựa hãng còn chống.
Cứ thế đoàn đội di chuyển rời khỏi tiểu trấn.
...
So với ngoại hình bên ngoài, bên trong xe ngựa làm cho người ta kinh ngạc tròn mắt.
Trường Thanh nói.
- Tại sao lại có thể tạo ra căn phòng so với xe ngựa, là to hơn nhiều lần chứ?
Căn phòng này ít cũng rộng ba mét vuông, cao tới bốn mét. Trong phòng bài trí đơn giản, có hai chiếc giường, tạm bộ bàn ghế, Trường Thanh liên tưởng ngay tới phòng trọ vừa rồi.
Nô tỳ của hắn, coi như việc này thường, trước hắn đi vào, để lại túi đồ to mà nàng từ nãy giờ vẫn đeo lên.
Xong xuôi nàng mới giải thích cho Trường Thanh.
- Ngài có thấy cây đèn treo trên nóc kia không?
- Có a.
- Thực chất nguyên nhân là do chiếc đèn đó, nó sợ hữu thứ tinh thạch có không gian chi lực, tên Tinh Không thạch. Chỉ cần gia công thêm chút vật liệu đắt đỏ khác, có thể đạt tới hiểu quả mà ngài thấy. Nhưng có thể sử dụng thứ kỳ thạch này, chả phải phàm nhân chúng ta hiểu được, mà phải cần những tiên nhân thấy đầu mà đuôi kia làm ra...
Bất chợt không gian rung lắc "ầm", Trường Thanh bất giác tý thì ngã xuống sàn, cô nương đã có chuẩn bị chẳng có thảm như hắn.
- Có ưu ắt sẽ có nhược, không gian càng phóng đại, ảnh hưởng bên ngoài tác động vào, cũng sẽ được phóng đại theo. Bên ngoài chắc xe ngựa đi phải ổ gà, cho lên mới có loại rung lắc như vậy. Tuy nhiên nếu có được tiền nhiều hơn đương nhiên sẽ được vật chất lượng hơn, nhược điểm chắc chắn sẽ được khắc phục. Kim ông chủ chuẩn bị xe thuộc loại này cho công tử, rất quan tâm với thiếu gia, chúng ta người được thuê đến cũng chẳng thể yêu cầu người ta thêm điều gì.
- Ta hiểu.
Trường Thanh đi tới giường để ngồi, hắn sợ chưa kịp thích ứng mà có hành động xấu hổ như ban nãy.
Lúc này, khuôn mặt như dao tạc qua, đôi mắt hắn sự dại khờ tan biến, nhường lại tinh thần và cơ trí, giọng hắn bắt đầu trầm lại nói.
- Từ lúc sáng cho tới nay, luôn để cô ra sức điều khiển là chưa có thời gian ta với cô nói chuyện trực tiếp. Giờ đã có thời gian, thì ta muốn cô trả lời cho những câu hỏi trong đầu ta.
Cô gái đi lại gần Trường Thanh, nàng không có ngồi khi không được cho phép.
Nàng cung kính trả lời.
- Phận làm nô giống nô tỳ, thì dù có ra sao vẫn phải thực hiện, câu hỏi của chủ nhân luôn phải thành thật trả lời. Thiếu gia người cứ việc hỏi nô tỳ, nô tỳ biết một sẽ trả lời một, chứ tuyệt đối trả lời hai. Nếu có dối trá, thì vô tận thiên lôi đánh giết, không...
- Dừng như vậy đủ rồi, tiếp theo ta muốn biết cô là ai? Có quan hệ gì với ta?
- Nô tỳ tên Tiểu Mai, họ thì nô tỳ không biết, càng không có được gia tộc ban họ, lên chỉ có cái tên. Lúc ngài ba tuổi, nô tỳ tiến vào hầu khi mới lên bốn, từ ngày đó cho tới nay, vẫn là nô tỳ ở cạnh ngài chăm sóc.
- Ừm cũng khá lâu rồi nhỉ, vất vả cho ngươi rồi. Tiếp theo thì ta muốn biết ta là ai?
- Ngài tên Thanh, họ Trường là người con thứ ba của gia chủ Trường gia.
Trường gia ta tại là gia tộc cao quý nhất ở Tân Hưng tỉnh cách 80 km so với nơi đây. Trường gia ta là thế gia dựa vào ba hạng mục kinh doanh, đó là buôn bán, áp giải hộ tống cuối là dạy võ, để tồn tại. Không chỉ vì nhiêu đó mà Trường gia ta đạt làm gia tộc bá chủ một vùng, mà có con cháu đầy tài năng được giáo dục vô cùng tốt...
Tiểu Mai nói một chàng dài, gia tộc đối với nàng rất quan trọng lẫn quen thuộc vậy.
Trường Thanh cái cần thì vào, không cần thì ra. Miễn mục đích của hắn cũng đạt được, hắn cũng chả cản Tiểu Mai nói, như vậy rất mất cảm xúc tình cảm của nàng.
Tên, gia đình, gia tộc cuối cùng lý do hắn ở đây, theo như nghe Tiểu Mai nói. Thì hắn quá tài năng, lên mới được mười ba tuổi đã được gia tộc tiến cử thực hiện nhiệm vụ hộ tống chuyến hàng của Kim gia tại Phù Sinh tỉnh tới Thanh Vân thành, cho một nhân vật rất có thế trong triều.
- Đa tạ Tiểu Mai đã kể lại cho ta, nhưng ta có một câu hỏi cuối cùng từ nãy giờ chưa giám hỏi.
Uống một ngụm nước giải khát, Tiểu Mai cứ tưởng rằng đi trong bụng Trường Thanh, ý hắn muốn không cần nói nàng cũng biết.
- Ngài muốn hỏi lý do tại sao bản thân chẳng nhớ gì phải không?
Trường Thanh gật đầu như gà con mổ thóc, ánh mắt rất mong chờ câu trả lời. Hắn rất muốn được, tại sao từ lúc tỉnh lại hắn chẳng thể nhớ được cái gì về quá khứ, hôm qua ăn gì hắn cũng chẳng biết nữa!
- Nhưng nô tỳ cũng có câu hỏi dành cho thiếu gia người đó.
- Ừm cứ nói.
- Ngài không nghi vấn, từ nãy tới giờ những lời nô tỳ nói ra đều là bịa đặt, lừa dối ngài ư?
Trường Thanh suy nghĩ lại chút, khóe miệng hiện lên nụ cười.
- Không biết, nhưng có lẽ điều cô nói là thật. Vì ta cho chúng là đúng rồi.
Được tin tưởng vậy Tiểu Mai trong lòng vui vẻ cười đáp lại.
- Nô tỳ rất vinh hạnh được sự tín nhiệm của tam thiêu gia người. Nhưng câu trả lời tiếp theo của nô tỳ, sợ làm ngài thất vọng rồi. - Cứ nói!
- Nô tỳ không có biết!
Trường Thanh có chuẩn bị, sắc mặt vẫn phải tụt thẳng xuống đáy.
- Nhưng thiếu gia đừng có buồn, một lúc nào đó ngài sẽ bình thường lại thôi.
Tiểu Mai an ủi câu, nhưng làm Trường Thanh thấy khó hiểu, tại sao nàng lại biết được mình sẽ nhớ lại được ký ức? Hắn liền hỏi.
- Tiểu Mai nói như vậy là sao vậy? Mong Tiểu Mai giải thích rõ cho ta được không?
Tiểu Mai đương nhiên không giấu gì trước chủ tử, đôi mắt to của nàng trở lên xa xăm như đang nhớ lại quá khứ xưa kia.
- Nô tỳ nói vậy, là trước giờ ngài không phải lần đầu tiên mất đi trí nhớ của mình, mà đã có vài lần xảy ra trong quá khứ. Cụ thể đã có tám lần như vậy, bắt đầu từ lúc ngài hai tuổi. Lúc đó ta nghe kể lại rằng lão gia rất lo lắng, mời không biết bao nhiêu đại sư thăm khám nhưng họ đều nói không biết nguyên do. Tới năm ngài bảy tuổi, ta đã theo ngài được bốn năm a, sự việc vốn quên đi, thì lại cái hôm đó ta phát hiện căn bệnh đó nổi lên, mực độ người mất trí tại thời kỳ đó tạm thời gia tăng, lão gia chẳng muốn chứng kiến con mình bị như vậy, vẫn hi vọng ngài có thể được chữa trị, lại tiếp tục tốn không ít công tìm đại phu tiếng tăm bên ngoài, có điều so với trước, thì vẫn giống vậy.
Cho lên cả gia tộc đạt được nhận thức chung, Trường gia chủ có người con bẩm sinh mắc bệnh mất trí nhớ tạm thời. Nhưng kỳ lạ là năm ngài chín tuổi chạy tới bây giờ, không tái phát bệnh thêm lần nào nữa. Mà tin vui tới cuộc đời của thiếu gia cũng lúc đó đến, tài năng võ nghệ của ngài nở rộ, được công nhận thành bậc kỳ tài hiếm có, gia tộc rất trọng dụng giao phó nhiệm vụ.
Nhưng quả thực trời đố kỵ anh tài, sau bốn năm dài, chứng bệnh mất nhân tính này lại tái phát. Đã thế còn là lúc người thực hiện nhiệm vụ bảo tiêu đầu tiên nữa chứ.
Nói tới đây, Tiểu Mai khuôn mặt buồn đi rất nhiều.
Trường gia có lệnh, đệ tử không được tùy tiện rời khỏi Tân Hưng tỉnh khi chưa có được sự cho phép, trái sẽ nghiêm trị phạt!
Trường Thanh dù con trai gia chủ nhưng vẫn phải tuân theo quy định, không thể làm trái.
Hắn dù sao còn nhỏ, rất hiếu kỳ xung quanh, đối với cái tỉnh mình sinh sống đã trở thành cái lồng giam. Thái độ mọi người với hắn đều một màu, chẳng chút gì đặc sắc. Vì thế hắn muốn vươn cánh bay đi, trải nghiệm thế giới này, tung hoành ngang dọc, trợ kẻ yếu phạt kẻ ác bá khắp nơi. Có như vậy, thì công sức hắn bỏ vào luyện võ mới xứng đáng được!
Tiểu Mai vì vậy mà buồn thay cho chủ tử của mình, ước muốn của hắn đả động tới chính ý muốn của nàng. Nàng cũng muốn đi theo công tử nhà mình, ngang dọc tứ phương chứ không phải quay ra quay lại bốn bức tường.
Bảo tiêu hoàn thành một nhiệm vụ này, gia tộc cung cấp hạn suất năm năm dành cho đệ tử ra ngoài lịch luyện. Tuy cũng sẽ có nhiều luật khắt khe phải tuân nhưng vẫn tốt khi chỉ mãi nhốt mình trong cái giếng nhỏ bé kia.
Ước mơ chuẩn bị hoàn thành thì chuyện không muốn nhất lại xảy ra, giờ Tiêu Mai chỉ biết câu xin chuyến đi này bình an, việc Trường Thanh mất trí nhớ mong không bị tiết lộ. Thì lúc đó mồ hôi, nước mắt và cả máu mà Trường Thanh bỏ ra đều được xứng đáng.
- Tốt, dù sao vẫn là có hi vọng. Nhưng như ngươi nói về tộc quy, ta cần phải hoàn thành nhiệm vụ này thì mới đạt được ước muốn. Cho lên không được xảy ra sai sót gì, ngươi trước cho ta học lại cử chỉ của ta hằng ngày đồng thời quan trọng nhất của một bảo tiêu, đó là thực lực. Tiểu Mai ngươi hãy dạy lại cho ta võ công!
Không ngồi như trước, Trường Thanh đứng thẳng lưng tựa như trường kiếm, quả quyết nhờ Tiểu Mai trợ giúp bản thân.
Đôi mắt Tiểu Mai lấp lánh, lời nói Trường Thanh đã đả động tim nàng.
...
Cộc, cộc...
Đại hán có bộ mặt hung ác chậm rãi đi đến cạnh chiếc xe ngựa.
Mở cửa sổ của xe, bất ngờ không có thấy người bên trong. Kim Vũ Hùng đã quen, trên tay cầm lấy một viên đá đen nhẵn, viên đã theo tay hắn thì rạch ra một đường thẳng.
Chỉ tác dụng vào không khí, nhưng lại cảm thấy viên đá đó đang phải xé ra một thứ gì vậy.
Ngay khi việc dừng lại, từ không thành có, lỗ hổng xuất hiện.
Hắn ôm quyền làm lễ.
- Lão gia!
Giọng ông chủ Kim từ trong phát ra, coi vẻ vô cùng lười biếng.
- Ta biết nghi hoặc của ngươi, tuy nhiên đừng thái độ với người đó, nếu không hậu quả ngươi tự gánh!
Đại hán hung ác sốt hẳn lên nói.
- Nhưng đây là chuyến hàng cực kỳ quan trọng đối với gia tộc, thịnh hay suy đều vì nó. Tại sao người lại có thể giao phó an nguy gia tộc, lẫn tính mạng cao quý của người vào tay một đứa trẻ mới mười ba tuổi cơ chứ?
Rầm!
- Kim Vũ Hùng! Ta nói cho ngươi biết, ngươi nắm mồm như vậy nữa, thì vợ con ngươi không còn mống gì bỏ vào để có sức nói đâu!
Ông chủ Kim vô cùng bực mình quát.
- Đệ xin lỗi...
Kim Vũ Hùng không giám tiếp tục nói nữa, hắn đành an phận thực hiện tốt nhiệm vụ canh chừng xung quanh. Có điều ánh mắt thường thường hay liếc vào chiếc xe ngựa sau xe của ông chủ Kim.
Trong xe, ông chủ Kim day day nguyệt thái dương của mình, miệng chửi nhỏ.
- Võ phu thô bỉ!
Kim Vũ Hùng cứ oang oang miệng lải nhải như thế.
Như vậy không may người khác nghe thấy, chính là hại cho tinh thần đoàn viên buông lỏng. Thế địch chắc chắn tới, tới một cách bất ngờ! Trạng thái không phòng bị mà đoàn viên tạo ra, chắc chắn là sơ hở trí mạng!
Quả đúng võ phu, suốt chỉ biết đâm chém, nhìn bề nổi chứ không thèm chịu nhìn bề chìm.
Đăng bởi | LaoSon |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 2 |