Chuyến tàu tới phương xa (1)
Mùa đông ở vùng đất phồn hoa mang tên Tokyo này thật khắc nghiệt làm sao, lạnh đến bất thường, dẫu cho đây không phải ở Nga hay thậm chí là Nam cực nhưng cái lạnh của nó đủ khiến cho một người đông cứng nếu họ không mặc đủ ấm. Một màu trắng xóa cứ như thế bao trùm Tokyo, những đốm trắng cứ đan xen nhau cố gắng phủ trắng mọi vật trên cõi này.
- Tanegashima? Thật sao?
Hai bóng đen chậm rãi đi giữa con dốc gần sân ga Sangūbashi thân thuộc, khác với mùa hè rực nắng, con dốc đã bị những đốm trắng kia gột rửa, khung cảnh vẫn như vậy chỉ tiếc rằng nó đã mất đi sức sống của mùa hè và thay vào đó là sự cô quạnh của mùa đông, nhóm 3 đứa nhóc giờ cũng không còn là học sinh tiểu học và một đứa nhóc đã ra đi.
- Ừm, Tanegashima a... xa quá đó.
Phía dưới tấm màn đêm đã bị những bông tuyết phủ một màu trắng xóa, hai bóng người thon dài chợt mơ hồ lộ ra, cậu thiếu niên thanh tú với mái tóc nâu và làn da hơi vàng nói.
- Takaki cũng đi để lại tớ bơ vơ chốn Tokyo lạnh lẽo này sao?
Đúng vậy, đó chính là cậu nhóc Takaki hoạt bát ngày nào, thời gian đã bào mòn sự ngây thơ của tuổi trẻ và thay vào đó là sự yên tĩnh, gương mặt thanh tú kia đã không còn luôn nở một nụ cười ấm áp như nắng hạ nữa rồi.
- Rồi tớ sẽ quay lại mà Rei.
Takaki khẽ liếc người thiếu niên tuấn mỹ bên cạnh.
Mái tóc đen dài đến cổ làm nổi bật nước da trắng của Rei, gương mặt có phần hơi béo giờ đây đã dần trở nên góc cạnh, thiếu niên tuấn mỹ lặng lẽ bước dưới trời tuyết, cậu chính là bông hoa tuyết đẹp đẽ nhất giữa khu rừng Tokyo tĩnh lặng này, nơi những đốm trắng đang thỏa sức tự do bay lượn.
- Cũng được 2 năm kể từ lúc Akari ra đi rồi nhỉ?
Rei nhẹ nhàng nói.
Akari Shinohara, người con gái năm ấy đã phải chuyển đến tận tít vùng đất Iwafune xa xôi. Đó là vào cuối năm tiểu học, khi mà cả 3 đã hứa với nhau rằng sẽ cùng vào một trường trung học và chính việc Akari phải bất đắc dĩ rời đi chính là nguyên do khiến cho Takaki không còn cười nhiều đến thế nữa, cô như nắng hạ soi sáng cuộc sống Takaki, ngày cô đi cũng là ngày ánh nắng vụt tắt để nhường chỗ cho màn đêm cô quạnh, đêm đó cả 3 người khóc rất nhiều.
- Tớ sẽ đến thăm cô ấy ngay lúc còn có thể... Rei đi không?
Takaki trầm ngâm một hồi lâu mới nói, cậu đang nhớ lại khung cảnh năm đó, năm mà sự thơ ngây của cậu đã mất.
- Chắc là không đâu, nhớ gửi lời chào của tớ đến cô ấy nhé.
Rei khẽ nói.
Takaki là người liên lạc với Akari nhiều nhất, họ thường xuyên viết thư cho nhau nhưng dạo gần đây tần suất viết thư đang giảm dần. Rei chợt nghĩ về giấc mơ năm đó, giấc mơ về một thế giới chỉ có Akari và Takaki mà không có cậu, mọi chuyện diễn ra y hệt giấc mơ đó cho đến tận bây giờ và chính điều đó khiến Rei mãi lo nghĩ.
- Đương nhiên rồi.
Takaki khẽ cười.
Cả hai cứ thế bước tiếp, lặng lẽ bước vào bóng đêm cho đến khi bị nuốt trọn, con dốc vẫn thế, cứ yên lặng ngâm mình trong bồn tuyết trắng.
Đăng bởi | wet_rain |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 17 |