Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bệnh trùng hại

Phiên bản Dịch · 957 chữ

Tống quản sự hiện tại cũng không có tâm tình trách tội lão thái bà thất lễ, hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, cái đồ vật quỷ gì vậy, ngàn vạn lần đừng đem cả sơn cốc dược điền phá hủy nha! Nếu Đan đại sư tức giận rời đi Thiên Tuyền Các, bọn họ liền xong thật rồi!

Sau khi đám người rời đi, Tô Đình Vân bắt đầu hỏi thăm Tử Mộc Hương nhà mình có xảy ra vấn đề gì hay không.

Linh Tê quyết vận chuyển, thần thức của Tô Đình Vân bắt được rất nhiều tin tức, những ý thức này đều vô cùng yếu ớt, phần lớn là cảm giác thỏa mãn rất thoải mái rất no, cũng không có hình thành ngôn ngữ hoặc tư tưởng chân chính, chỉ là Tô Đình Vân ở lúc cẩn thận tìm tòi, nàng phát hiện một cảm xúc khác thường.

Nàng tìm theo cảm xúc kia, cuối cùng xác định Tử Mộc Hương phát ra cảm xúc khác thường.

"Đau đau đau..."

Đau chỗ nào?

Nhất phẩm dược thảo thần thức yếu ớt, Tô Đình Vân chỉ biết cây này xảy ra vấn đề. Trước mắt xem ra, chỉ có một cây này, tựa hồ vừa rồi đoàn người bọn họ đứng ở gần đây. Tô Đình Vân nhìn trái nhìn phải không thấy có gì, nàng cũng sợ tiếp tục lây bệnh, liền cẩn thận nhổ cây Tử Mộc Hương này lên, sau đó mang về lầu các của mình.

Bên ngoài lầu các có đất, nàng dùng bát đá bỏ đất trồng Tử Mộc Hương vào trong, sau đó dựa theo Linh Dược Đồ Phổ phân tích từng con bệnh trùng, sửng sốt không phát hiện dị thường gì, cũng đúng, bọn họ đều nhìn không ra vấn đề, nàng làm sao có thể dễ dàng phát hiện chỗ mấu chốt.

Ban đêm, Tô Đình Vân ngủ mơ mơ màng màng, ý thức của nàng lại bay ra ngoài, tiến nhập vào loại trạng thái huyền diệu này, giống như là góc nhìn của Thượng Đế, lần này, nàng không có thi triển Linh Tê quyết, cũng không có cảm nhận được Tử Mộc Hương không thoải mái. Tô Đình Vân liền cẩn thận quan sát gốc Tử Mộc Hương này, kết quả thật đúng là để cho nàng nhìn ra khác biệt.

Lúc này bề ngoài Tử Mộc Hương không có vấn đề gì, nhưng trong mạch lạc của nó có màu vàng và màu đen nhỏ xíu, mà những chấm nhỏ màu vàng kia lại đang di chuyển. Tô Đình Vân kinh ngạc, nàng cảm thấy trạng thái này của mình không khác gì kính hiển vi, vậy mà có thể nhìn thấy những thứ rất nhỏ như vậy, phải biết rằng, khi nghiên cứu tiêu bản phiến lá trong môn sinh học, mượn kính hiển vi mới có thể nhìn rõ ràng tổ chức tế bào này, nàng bây giờ lại có thể nhìn rõ ràng.

Lực chú ý tập trung vào một điểm nhỏ màu vàng kim, Tô Đình Vân lại phát hiện nàng có thể nhìn rõ ràng hơn, điểm nhỏ màu vàng thật ra là côn trùng, nó bơi trong thân lá của Tử Mộc Hương theo hệ thống tuần hoàn, mà những điểm nhỏ màu đen kia hẳn là phân và nước tiểu của loại côn trùng màu vàng này. Linh dược như Tử Mộc Hương có linh khí, những linh khí kia liền thành chất dinh dưỡng của côn trùng nhỏ màu vàng, mà linh khí của Tử Mộc Hương không nhiều lắm, rất nhanh côn trùng đã hoàn toàn hấp thu linh khí bắt đầu gặm nuốt những bộ phận khác.

Vốn dĩ bề ngoài Tử Mộc Hương không nhìn ra bất cứ điều gì khác thường, nhưng lúc này phiến lá bắt đầu biến thành màu đen, chính là triệu chứng của tam phẩm Phất Lan Thảo hậu kỳ trong dược điền của Tề Tố Trân.

Quả nhiên là bệnh trùng hại!

Nhưng mà con côn trùng như vậy phải giết chết như thế nào đây?

Tô Đình Vân là dùng thần thức nhìn thấy.

Nếu có thể nhìn thấy, có thể thử tiếp xúc hay không, giống như là bóp chết một con kiến đem loại côn trùng màu vàng này nghiền chết? Trước đó nàng tập trung lực chú ý, liều mạng muốn nhìn thấy tình huống bên kia trận pháp, kết quả liền thật sự nhìn thấy, luôn cảm thấy dưới loại trạng thái ý thức rời xa thân thể này, nàng có chút cảm giác tâm tưởng sự thành.

Nàng giống như là thần trong thế giới của mình, thần nói phải có ánh sáng, sau đó mới có ánh sáng! Chỉ tiếc trạng thái như vậy không thể khống chế, cũng không biết khi nào sẽ xuất hiện.

Tô Đình Vân hoàn toàn tập trung vào con côn trùng, côn trùng màu vàng không ngừng phóng đại trong ý thức của nàng, dần dần nàng như ở trong một không gian kỳ dị, mà trong không gian này ngoại trừ con côn trùng màu vàng kia ra thì không còn gì khác! Tô Đình Vân thậm chí có thể thấy rõ xúc giác và giác hút của nó, nhìn nó nhai nuốt Tử Mộc Hương. Nàng tưởng tượng mình vươn ngón tay ra bóp chết côn trùng kia, không biết qua bao lâu, Tô Đình Vân nhìn thấy côn trùng vốn đang nhai nuốt bỗng nhiên ngừng lại, nó khẩn trương nhìn bốn phía, trong thân thể để lộ ra cảm xúc sợ hãi, mà sau một khắc, nó thật sự chết đi!

Bạn đang đọc Tu Chân Thượng Tiên [Dịch] của Định Ly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BachDa
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.