Quy củ
Thành phố Lạc Xuyên hay còn gọi là Lạc Ấp , có văn minh lịch sử hơn 5000 năm và lịch sử thành phố hơn 4000 năm, là một trong những nơi khai sinh ra nền văn minh Trung Hoa và là điểm xuất phát phía đông của con đường tơ lụa. Lịch sử ghi nhận 13 vương triều đóng đô ở Lạc Xuyên, đến nay còn giữ lại được 5 di tích đại đô thành, vây quanh Lạc Xuyên là vô số lăng mộ. Di tích quần thể cổ mộ lớn nhất Trung Hoa là Mang Sơn cổ mộ , tọa lạc tại Lạc Xuyên.
Di sản văn hóa và lịch sử sâu sắc như vậy đã tạo nên một bầu không khí lịch sử và văn hoá độc đáo cho Lạc Xuyên. Thành phố Lạc Xuyên tự xưng đào ba tấc đất đều là báu vật, từ xưa đến nay đây là nơi tụ tập rất nhiều đường dây buôn lậu văn vật, bởi vậy cũng kéo theo thị trường đồ cổ thịnh vượng ở Lạc Xuyên, giống như ở thủ đô người người thảo luận về chính trị, còn ở Lạc Xuyên, bên tai đều là chuyện liên quan đến đồ cổ.
"Anh Cương, nhìn quán giúp em, em đi vệ sinh". Trên vỉa hè ở thành phố đồ cổ Lạc Xuyên, phía sau một quầy hàng đầy ắp đồ đồng thau khác nhau, Tô Tiểu Phàm vừa tròn 20 tuổi, đứng ngồi không yên.
Tô Tiểu Phàm không phải là bởi vì quá buồn đi vệ sinh, mà là lúc này mí mắt phải của hắn đang giật giật kịch liệt. Lần trước gặp tình trạng này là lúc Tô Tiểu Phàm 11 tuổi lên lớp 5 tiểu học. Lúc ấy vì để hoàn thành bài tập làm việc tốt mà giáo viên giao, Tô Tiểu Phàm đã đem một bà lão 80 tuổi vừa qua đường xong dắt ngược trở lại, đã thế hắn còn gạt ngã gậy chống của người ta, vì vậy nên bị cháu trai của bà lão kia đuổi ba con phố, nếu không phải vì quen thuộc địa hình, khẳng định là bị đánh no đòn.
"Cậu còn trẻ như vậy mà đã suy thận rồi sao, một lúc vào toilet tận 3 lần." Anh Cương ở quầy bên cạnh vừa cười vừa mắng, xua tay ra hiệu cho Tô Tiểu Phàm đi nhanh về nhanh.
Anh Cương tên đầy đủ là Trịnh Đại Cương, ngoài 30 tuổi, gia đình anh là chủ đất cũ gần thành cổ. Khi thành cổ mở rộng, nhà cũ của anh trong diện giải phóng mặt bằng nên được đền bù cho 12 căn phòng thương mại. Anh lập tức trở thành phú nhị đại. Gia đình ở 2 căn và cho thuê 10 căn còn lại. Trịnh Đại Cương từ nhỏ đã hứng thú đối với đồ cổ nên liền thôi việc, đến chợ đồ cổ bắt đầu mở sạp hàng.
Có những quầy hàng cố định trong cổ thành, và cũng có những cửa hàng trong đó. Nhưng Trịnh Đại Cương lại thích trải sạp bán hàng cùng mọi người ngoài chợ, thường xuyên qua lại liền quen biết Tô Tiểu Phàm, người cũng có một sạp hàng như thế, bảy ngày một tuần, hai người chỉ có 6 ngày ngồi cùng nhau, còn chủ nhật Tô Tiểu Phàm nghỉ bán nói là muốn về nhà chăm sóc em gái.
Nhà vệ sinh trong thành cổ, sau khi đi qua các quầy hàng cố định trong cổ thành mới đến. Tô Tiểu Phàm đi đến tận cùng bên trong nhà xí xả nước. Hắn ra ngoài châm thuốc và nói chuyện với chủ quầy hàng khác, sau đó mới chậm rãi ung dung đi về, trong lòng còn lẩm bẩm, kể từ năm 11 tuổi đã không còn giúp đỡ người khác nữa, hôm nay mí mắt giật là điềm xấu, tí nữa về sớm chút.
"Hả? Mấy người kia đang làm gì vậy?" Từ cổ thành đi ra, Tô Tiểu Phàm liếc mắt liền thấy phía trước gian hàng của mình đứng bốn, năm người. Sau khi nhìn rõ một người trong đó, Tô Tiểu Phàm không khỏi sửng sốt, đầu óc co rụt lại, vừa định quay đầu đi nhưng đã muộn.
"Tiểu Phàm , cậu tháo nước ở Thái Bình Dương à? Bây giờ mới về?" Anh Cương tinh mắt thấy Tô Tiểu Phàm đã về, gọi lớn. "Nhanh tới đây, tên nhóc cậu không muốn kinh doanh nữa sao?"
"Anh Cương, em. . . Em đây không suy thận đâu nha." Nhìn thấy mấy người trước gian hàng quay đầu nhìn, Tô Tiểu Phàm không khỏi âm thầm kêu khổ, nhưng mà lúc này muốn chạy đã không còn kịp rồi, chỉ có thể kiên trì quay trở về.
"Ôi, đại ca, là anh sao, thảo nào hôm nay vừa ra cửa đã nghe thấy chim khách kêu, hoá ra là có khách quý tới cửa." Tô Tiểu Phàm đi tới, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn, hướng về phía một người trong đó bắt chuyện.
Có thể nói, Tô Tiểu Phàm vừa rũ bỏ bộ dạng trẻ con liền trở thành một người cực kì xuất sắc, thân hình cao 1m82 cùng với khuôn mặt mày kiếm mắt sáng, sau khi cười, trên mặt còn mang theo một nét ngượng ngùng trẻ con, tướng mạo này ở cổ thành tuyệt đối là độc nhất, những cô gái cùng người già tới đi dạo cổ thành đều thích nhất chính là gian hàng của Tô Tiểu Phàm.
"Chim khách? Cậu xác định ra cửa không phải nghe thấy tiếng quạ đen chứ?" Người đàn ông mà Tô Tiểu Phàm gọi là đại ca có vẻ ngoài bốn mươi tuổi, không cao, dáng người gầy gò, để đầu đinh, ánh mắt sáng quắc, cười như không cười, nhìn chằm chằm Tô Tiểu Phàm.
"Sao có thể, đại ca tới, nhất định là chim khách kêu." Tô Tiểu Phàm đi tới trước gian hàng của mình, lấy ra một bao thuốc lá, thông thạo lấy ra mấy điếu, đưa cho mấy người trước mặt, mở miệng nói: "Đại ca, hôm nay anh đến là chiếu cố việc kinh doanh của thằng em sao?"
"Đúng vậy, dọn hàng đi, chúng ta đi chỗ khác nói chuyện." Người đàn ông trung niên nói tiếp: "Trời nóng khó chịu, chúng ta tìm một quán trà ngồi một chút đi."
"Đừng, đại ca, quầy hàng của em vừa mới bán, hôm nay còn chưa bán được gì cả." Tô Tiểu Phàm nhìn vẻ mặt không thay đổi của người trung niên, trong lòng không khỏi rùng mình một cái, hắn có thể nhìn ra trên người bọn họ đều có mùi đất tanh. Lần giao dịch trước, Tô Tiểu Phàm cũng đại khái đoán ra thân phận của bọn họ.
"Tiểu Phàm, các anh, có chuyện gì vậy?" Trịnh Đại Cương ở bên cạnh thấy có gì đó không ổn, anh vốn cho là mấy người này là vừa ý món đồ nào đó trên quầy của Tô Tiểu Phàm, nhưng khi nghe họ nói chuyện xong, anh đoán được họ là kẻ xấu.
Tô Tiểu Phàm bán hàng tại chợ đồ cổ gần hai năm. Trịnh Đại Cương coi cậu như em trai của mình, gặp chuyện đương nhiên sẽ không lùi bước. Anh lập tức đứng dậy, chắn trước người Tô Tiểu Phàm, nói: "Các vị đại ca, có gì từ từ nói, Tiểu Phàm tuổi còn nhỏ, nếu có chỗ nào đắc tội, tôi thay cậu ấy xin lỗi."
"Không có việc gì, nhưng tôi phải nói chuyện với cậu ta." Người đàn ông trung niên nói: "Lần trước tôi mua của cậu ấy một thứ nói là của Tây Chu, tôi tốn tám ngàn để mua, anh nói xem tôi có nên đòi biên lai từ cậu ta không?”
"Ồ, hóa ra chuyện là như vậy."
Nghe được lời nói của người đàn ông trung niên kia, Trịnh Đại Cương thở phào nhẹ nhõm, "Tôi nói vị đại ca này, nhìn anh cũng giống như là một người trong nghề , đồ đồng thau là di vật văn hóa cấm buôn bán, nếu cậu ấy dám bày trên quầy hàng, chưa đến mười phút đã bị cảnh sát bắt rồi, anh nói cậu ấy làm sao có thể có đồ cổ Tây Chu, đây chính là quốc bảo, rõ ràng là một bên nguyện bán một bên nguyện mua, anh không thể trách Tiểu Phàm được."
Vừa nói, Trịnh Đại Cương không khỏi bật cười, chợ đồ cổ là nơi nào chứ, chính là nơi lừa gạt lẫn nhau, bọn họ có thể tùy tiện lấy cái ống nhổ hỏng rồi nói của Càn Long từng dùng, thì việc Tô Tiểu Phàm nói hàng của mình là hàng thật cũng không to tát gì lắm.
Nhất là những quầy hàng tạm thời như của anh và Tô Tiểu Phàm sẽ không chịu trách nhiệm với đồ đã bán, vì không có hoá đơn, mà hàng thì ít lại còn không đắt, vì vậy nên mọi người chỉ mua cho vui vì cơ bản đều là đồ giả, cho nên Trịnh Đại Cương bày sạp hơn mười năm cũng chưa từng thấy có người quay lại tìm, ngược lại là đồ cổ trong cửa hàng lại hay tranh chấp.
Dù có rắc rối đi nữa thì Trịnh Đại Cương cũng không sợ, nhìn mấy người trước mặt hung thàn ác sát thì sao chứ. Dù sao anh cũng là chủ thuê, lại còn lăn lộn ở đây từ nhỏ, nếu đối phương muốn phá, Trịnh Đại Cương chỉ cần gọi một tiếng, hơn nửa chủ sạp sẽ tới, đói phó mấy người trước mặt không thành vấn đề.
"Đồ của tôi không phải mua trên quầy." Người đàn ông trung niên nói: "Huynh đệ, có chuyện gì cậu ta biết mà, tôi chỉ muốn cùng cậu ta nói chuyện thôi, anh yên tâm, đây là địa bàn của các người, tôi sẽ không gây chuyện ở đây."
"Có chuyện gì vậy?" Trịnh Đại Cương quay đầu nhìn về phía Tô Tiểu Phàm. "Cậu cầm hàng mỹ nghệ cũ bán thành đồ cổ sao? Chuyện này phạm vào quy tắc của mấy người rồi còn gì."
Trịnh Đại Cương quen biết Tô Tiểu Phàm cũng được mấy năm, về cơ bản anh hiểu hoàn cảnh của cậu ta, Tô Tiểu Phàm sinh ra ở thôn trứ danh làm đồ đồng thau ở thành phố Lạc Xuyên. Mà trong thôn có một quy tắc, là nhất định không được đem đồ đồng bọn họ làm ra bán thành hàng thật, hơn nữa còn phải nói rõ với khách là hàng mỹ nghệ.
Nếu có người vi phạm quy tắc này, ông già thành lập thôn sẽ không nhân từ. Nhẹ thì bị đuổi khỏi thôn, nặng thì trực tiếp đưa đến cục cảnh sát. Bao năm qua không phải không có người nổi lòng tham mà là đều bị ông lão đó đưa đến cục cảnh sát hết rồi. Người tội nặng nhất bị phạt 15 năm, từ đó trở đi không ai dám làm trái quy định nữa.
Trong ngành đồ cổ, có thể ăn nói gian dối, kiểm chứng tùy vào con mắt mỗi người, hơn nữa cũng không ai dám bán đồ đồng thật cả. Nhưng nếu như Tô Tiểu Phàm bán lén lút, Trịnh Đại Cương cũng không dám bảo đảm câụ ta có phạm quy hay không, phải biết rằng ở thành phố Lạc Xuyên, buôn lậu văn vật là chuyện thường tình, với tay nghề của Tô Tiểu Phàm người bình thường khó mà phân biệt thật giả.
"Em không phạm quy.” Nghe được lời nói của Trịnh Đại Cương, Tô Tiểu Phàm tong lòng có chút lo lắng, vội vàng nói: "Vị đại ca này, lúc đó tôi đã nói rõ là mình cũng không chắc đây có phải đồ thật không, là anh muốn mua, bây giờ lại muốn truy cứu trách nhiệm là sao."
"Nhưng cậu viết biên lai cho tôi còn ghi Tây Chu cơ mà." Người đàn ông trung niên trừng mắt, rút từ trong túi ra một tờ biên lai. Thực ra trong lòng ông ta đang rất không vui, lăn lộn trong ngành này hơn hai mươi năm, chẳng lẽ lại bị một tên oắt con lừa sao.
"Viết biên lai?" Trịnh Đại Cương sửng sốt một lúc, lập tức quay đầu trừng mắt nhìn Tô Tiểu Phàm. Tên nhóc này bình thường rất tinh ranh, sao tự nhiên lại làm chuyện ngu ngốc như vậy, làm sao lại đưa cho người ta một tờ biên lai, đã thế còn ghi rõ niên đại. Làm như thế là để cho bọn họ quay lại tính sổ à.
"Đại ca, anh nhìn lầm rồi, tôi viết cho anh biên lai Tây Chu lúc nào." Tô Tiểu Phàm cười khổ, hướng về phía biên lai trong tay người đàn ông trung niên chép miệng, ra hiệu Trịnh Đại Cương nhìn.
"Tây? Cái này. . . Đây là tứ, tứ chu?" Trịnh Đại Cương cũng không cầm tờ biên lai, lấy tay che nắng, liếc mắt nhìn, không nhịn được cười ra tiếng. Anh biết mà, tên nhóc Tô Tiểu Phàm này sao có thể để lại nhược điểm như thế cho mình, hoá ra là một cái bẫy.
Đăng bởi | tieuyeucute |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 2 |