Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 8: Vĩnh biệt

Tiểu thuyết gốc · 2579 chữ

Trái tim cơ khí này có cấu trúc khác với trái tim góc của hắn, nó được kết nối với một lò phản ứng đặc biệt.

Trái tim có nguyên lý hoạt động tựa như một tòa tháp năng lượng nhưng có kích thước nhỏ. Tuy khả năng tự tạo ra các hạt nano của nó không thể so sánh được với số lượng mà những tòa tháp to lớn bên ngoài có thể tạo ra, nhưng số lượng hạt mà nó sảng sinh và cung cấp cho Huỳnh Phúc Đức đã coi như quá nhiều so với nhu cầu của một người bình thường.

Bản thân nguyên liệu tạo ra nó cũng là thứ vật liệu nano sống có khả năng tự tái tạo cấu trúc như các tế bào nano, vậy nên tự thân trái tim mô phỏng nãy đã có một chức năng tự tái tạo vô cùng mạnh mẽ. Có thể dễ dàng tự phục hồi và sửa chữa một cách nhanh chóng,

Đồng thời, trái tim này cũng liên kết cùng một bộ lõi năng lượng đặt biệt riêng. Với cấu trúc được cải tiếng hơn rất nhiều so với lỗi lôi năng lượng cũ của Huỳnh Phúc Đức.

Vốn từ đầu hắn đã dùng một bộ lỗi rất khác biệt so với người bình thường.

Với lỗi năng lượng bình thường, bản thân nó sẽ kết nối trực tiếp với toàn bộ dây thần kinh và các bộ phận khác trong cơ thể.

Cấu trúc của chúng bao gồm một viên tinh thạch trước lòng ngực, có khả năng hấp thụ các hạt nano có trong những luồn sống vô tuyến lơ lửng khắp nơi trong không khí.

Bản thân nó là nguồn năng lượng trung gian duy trì sự hoạt động của lõi năng lượng, đồng thời nó cũng có khả năng tích trữ những hạt năng lượng nano bên trong mình nhằm duy trì lỗi năng lượng hoạt động tạm thời, ở những khu vực không được bao phủ bởi sống vô tiếng chứa hạt nano.

Bên trong lõi năng lượng có một cấu trúc vận hành đi quá nhiều quá trình phức tạp. Những quá trình này nhằm duy trì hoạt động cho những khoang chứa cất giữ tế bào nano.

Những tế bào nano tồn tại lưu trữ trong khoang chứa ở dạng tế bào đông lạnh. Chúng được nén lại và chỉ được thực hiện quá trình giãn nở để cấu thành mecha hoặc thành những phần bổ sung thay thế cho những phần tế bào bị thiếu khuyết trong cơ thể khi cần thiết.

Mỗi lỗi năng lượng sẽ có mười đến mười lăm khoang chứa tùy thuộc vào loại hàng cao cấp hoặc phổ thông.

Đó là loại lò phản ứng bình thường người khác dùng. Nhưng còn Huỳnh Phúc Đức là một dạng trường hợp đặc biệt.

Trái tim của hắn từ nhỏ không thể đồng hóa cùng tế bào nano vậy nên rất yếu, sức ép mà nó chịu đựng quá lớn nếu Huỳnh Phúc Đức cấu thành Mecha.

Vậy nên bản thân hắn đã sử dụng một loại lò năng lượng riêng chỉ có hắn có.

Cấu trúc của nó cũng không khác cùng những lò phản ứng bình thường. Cái khác biệt đó là bản thân nó sẽ có thêm một bộ phận chịu tải áp lực. Nó gồng gánh áp lực chịu tải cho trái tim của hắn khi ở trạng thái mecha.

Tuy nhiên hắn chỉ có thể duy trì mecha trong ba phút. Đã vậy sau mỗi lần dùng thì viên tinh thạch sẽ vỡ thành nhiều mảnh.

Với Huỳnh Phúc Đức điều đó là một sự may mắn. Vì bản thân hắn ngoài năng lực tự thân thì vẫn còn khả năng chuyển hóa thành mecha để chiến đấu.

Mà người ban cho hắn cơ hội và sự may mắn ấy chính là vị giáo sư già trước mắt.

Đừng thấy ông ta trẻ và đẹp trai vậy mà tưởng là người trẻ tuổi. thật ra ông đã gần trăm tuổi rồi.

Ông là ân nhân của hắn, là người thầy dạy dỗ hắn, không để hắn mất đi chút ít nhân tính ít ỏi còn sót lại,

Từ rất nhỏ hắn đã được định rằng sẽ không có tiền đồ. Nhưng mà những lão già trong họ không thấy vậy! Thay vì đám người đầu óc ngu si tứ chi phát triển. Những lão già lại thích một người có đầu óc nhanh nhạy và thông minh hơn.

Hắn đã sống và được nuôi dạy trong môi trường khắc nghiệt nhất. Không phải thể xác. Mà là về tâm hồn!

Hắn nhìn rõ bản chất và sự mục nát trong tâm hồn con người. Những kẻ trên cao, hay nhưng con người tầng dưới. Hắn từ một đứa trẻ lạc quan nhìn nhận cuộc đời, dần trở thành một kẻ thực dụng, quái gở, không từ thủ đoạn.

Hắn nhìn thấy rất nhiều kẻ bộc lộ bản chất mục nát. Thú dục! Tham Tài! Khác Quyền! Ái kỵ! Hèn mọn!

Người đời ca ngợi những đứa trẻ thông minh, tôn chúng là thiên tài. Nhưng mấy ai biết thông minh quá sớm là một lời nguyền.

Lời nguyền bắt một đứa trẻ nhìn nhận cuộc đời qua lăng kinh mục nát. Lúc đấy có thời điểm Huỳnh Phúc Đức tự hỏi.

“Liệu rằng ta nhìn mọi thứ qua lăng kinh tươi đẹp? Có thật sự đó là cái đẹp thuần túy? Hay chỉ là một thứ những kẻ khác muốn chúng ta thấy qua lăng kính ấy! Bên ngoài thì như thế nào? Có ai sẽ cho ta nhìn?”

Hắn mang theo nội tâm phức tạp, nhìn nhận cuộc đời đầy mơ hồ và vô định.

Tự hỏi chính hắn bản thân hắn là “Con” hay là “Người”? Tìm kiếm câu trả lời trong vô vọng và bất lực.

Cho đến khi hắn gặp được vị tiến sĩ già này.

Bản thân hắn vẫn nhớ như in cái ngày ấy! Cái ngày hắn gặp được ông.

Một người có phần đôn hậu hiền lành. Ông ấy khi ấy tay ẩm một cô bé nhỏ tầm chín tuổi có khuôn mặt rất dễ thương. Theo sau bám lấy chân ông khi ấy lại là một cô bé có mái tóc trắng ngà rất dài. khuôn mặt cô bé khi ấy bầu bĩnh không giấu được sự tinh nghịch.

Quan hệ lúc đầu giữa Huỳnh Phúc Đức cùng vị tiến sĩ già đơn giản chỉ là một người tiến sĩ và mẫu vật thí nghiệm.

Nhưng dần về sau. Ông dần coi đứa bé luôn giấu trong mình mặt tối tâm lý không khác gì một đứa con trong nhà.

Còn Huỳnh Phúc Đức không biết từ lúc nào đã bất giác coi ông là cha. Nhưng hắn nhất quyết không nhận, hắn phủ định, nhất mình xem ông là ân nhân là người thầy dạy dỗ hắn.

Lúc còn nhỏ, có một khoảnh khắc trong vô thức hắn từng bất giác gọi ông một tiếng “Cha!”. Ngay sau đó bản thân hắn đã bị Vô Diện cười vào mặt và lấy cái đó ra trêu ghẹo rất lâu gần cả năm trời.

Những ca phẫu thuật đầu tiên hắn và ông chẳng ai có cảm giác gì khác. Một kẻ cố nhịn đau, một người không chút cảm xúc cắt ra từng thớ thịt.

Về sau lâu dần, vị tiến sĩ già đã cải thiện biện pháp khiến hắn vẫn có thể phẫu thuật khi hôn mê. Mà Huỳnh Phúc Đức mỗi khi phẫu thuật sẽ không còn giữ tâm lý gáng gượng.

Có thể nói khi ở gần vị tiến sĩ già, Lạc An, Vô Diện thì hắn. Huỳnh Phúc Đức mới có thể thoải mái nhắm mắt ngủ một giấc thật con.

Chỉ là tiết thay! Tiệc vui cũng sẽ tàn.

Vốn dĩ hắn cùng vị tiến sĩ nói những lời như thể mãi không gặp loại nhau là vì theo thông tin hắn thu được.

Thì đám cao tầng của những tổ chức lớn muốn thanh trừng rồi. Chúng muốn bắt tù nhân chính trị.

Mỗi một tập đoàn giồng họ buộc phải giao nộp một nhà khoa học có tiếng tâm thuộc quản lý dưới quyền. Điều này là vì muốn kìm hãm nhau, cũng như những cao tầng tập đoàn muốn nhân cơ hội đào người từ những bên khác về phía mình.

Nhưng dù cho có chọn gì thì những người cống hiến cả đời cho khoa học ấy cũng sẽ phải chết.

Vì cái gì? Chẳng phải đầu hàng là được sống sao?

Nào dễ đến thế!

Những nhà khoa học này nắm trong mình rất nhiều thông tin của gia tộc. Họ phản bội thì đám người cao tầng của nhà đó sẽ để yên sao? Họ không phản thì chỉ có thể chết.

Mà lần thanh trừng này người bị Huỳnh gia chọn để đưa đi. Chính là vị tiến sĩ già này.

Ông hiện tại là đối tượng có giá trị và lợi ích tuyệt vời để họ sử dụng.

Ông có uy vọng cao trong giới, nếu bị nhà nào ngược đãi hay ám toán thì Huỳnh gia càng có cái cớ để kích động đám nhà khoa học.

Khiến những kẻ tôn sùng khoa học chĩa mũi nhọn về phái gia tộc đó.

Dù cách này hay khác đều sẽ khiến một gia tộc tụt lùi về sự phát triển.

Ngoài ra ông còn có một lượng kiến thức khổng lồ. Điều này khiến những gia tộc khác câu sẽ giành giật lẫn nhau. Còn Huỳnh gia chỉ cần ngồi ngoài nhìn đám hổ dữ tranh giành rồi phút cuối dùng toàn bộ sức mạnh nhảy ra bảo vệ. Như vậy vừa khiến đám gia tộc khác thiệt hại, vừa có thể gia tăng hình ảnh trong mắt đắm tín đồ chìm đắm tôn sùng khoa học.

Điều này khiến Huỳnh gia ngày càng thu hút thật nhiều nhân tài về mảng khoa học kỹ thuật.

Và cuối cùng, ông còn có một công dụng khác đó là răng đe Huỳnh Phúc Đức!

Đám cao tầng kia cho hắn quyền chứ không đui thả hắn tự do. Họ vẫn nắm hắn trong tay.

Nếu một ngày vị tiến sĩ bị một nhà nào đó giết chết thì con dao của Huỳnh Gia sẽ thay họ diệt sạch hoặc gây nên tổn thất đáng kể cho một dòng tộc. Còn họ chỉ cần nhìn và tranh thủ lợi ích riêng.

Trái tim nano được người tiến sĩ già từ từ đặt vào trong lòng ngực hắn. Lỗi năng lượng mới thích hợp cùng trái tim cũng đã được cấy ghép.

Sau hơn một tiếng cáy ghép băng bó thì cuối cùng cuộc phẫu thuật cũng thành công.

Người tiến sĩ già chậm rải đặt một viên tinh thạch đặt vào trong lò phản ứng mới của Huỳnh Phúc Đức.

Chiếc lò sáng lên, các hạt nano từ trái tim nano dần tảng ra rồi bị viên tinh thạch hấp thụ.

Về lý thuyết lò năng lượng mới cũng không khác với các củ, chỉ là loại bỏ bộ phận chịu tải cho tim và thay bằng cách gia tăng số lượng khoang chứa.

Và bổ sung bộ phận dự trữ và đào thải năng lượng dư thừa do trái tim nano sản xuất.

Sau lần phẫu thuật này. Tất cả những gì Huỳnh Phúc Đức trong quá khứ thiếu khuyết, sẽ hoàn toàn biến mất.

Vị tiến sĩ già nhìn Huỳnh Phúc Đức đang nhắm nghiền đôi mắt.

Con ngươi ông lúc này dần đọng lại một tầng hơi nước ấm nồng.

Ông chậm rãi đặt lên bàn một cái dụng cụ giống hộp sạc và một bức thư.

Sau đó ông đi từng bước đến góc phòng. Lấy ra một cái chăn bằng lông rất dày.

Từ từ đi đến đắp lên người của Huỳnh Phúc Đức. Hành động ông chậm rãi nhẹ nhàng như thể lo rằng đứa trẻ trước mắt ông sẽ tỉnh lại vậy.

Sau khi làm xong ông thở một hơi dài rồi cầm lấy một cái vali đi thẳng lên trên nhà.

Ông đi rất khẽ, bước chân ông nhẹ nhàng đi qua phòng khách.

Nhìn thấy Vô Diện đang ngồi ngủ trên chiếc ghế sofa. Bên cạnh nàng là đứa con gái Lạc An của ông. Hai người họ đắp chung một cái chăn.

Nhưng ông nhìn coi bộ cái chăn ấy là do Lạc An đắp lên người của Vô Diện.

Ông nhìn họ một lúc rồi lắc đầu bất lực . Đi đến dịu dàng chỉnh lại tư thế ngủ của cả hai cho họ thoải mái hơn

Dùng sức lực của mình cố gắn dìu Vô Diện cùng Lạc An từ từ nằm xuống.

Lấy đi cái chăn mỏng của họ đem vào căn phòng gần đấy. Khi ông lần nữa rời khỏi căn phòng thì đã cằm trên tay hai cái chăn khác có phần dày hơn.

Cẩn thận đắp lên thân hình của hai đứa trẻ trước mắt xong ông thở phào.

Ánh sáng ban mai bị che lấp bởi những ngôi nhà cao tần, chỉ len lỏi được vài tia sáng rất nhỏ chíu qua tấm lăng kính ở ô cửa sổ gần bếp.

Ánh sáng ấy ánh nhẹ lên khuôn mặt buồn bã của vị tiến sĩ già.

Khuôn mặt ông trẻ trung anh tuấn, trái ngược với ánh mắt ảm đạm già đời.

Nhìn lại ngôi nhà đã gắn bó cùng ông nhiều năm thì khẽ thở dài.

Đi nhanh ra trước cửa. Nơi đang có một chiếc xe đưa đón cùng một toán người đang đợi hộ tống ông.

Cánh cửa nhà vừa khép lại cũng là lúc Vô Diện mở ra đôi mắt, hàng lệ của nàng đã khô từ lúc nào.

Tựa như đêm qua nàng đã khóc rất nhiều.

Nàng đứng dậy. Lấy cái chăn của vị tiến sĩ gì đắp cho mình từ tốn đắp lên người của Lạc An.

Nàng bước từng bước chân nặng trĩu đi xuống dưới tầng hầm.

Ánh mắt nàng buồn bã nhìn ngắm tầng hầm bằng kim loại. Từng luồn hồi ức ùa về như một cuốn phim chạy giáp dọc khắp căn phòng.

Nàng đã gắn bó với nơi đây mười năm rồi! Mười năm cuộc đời qua đi nhưng chưa bao giờ nàng lại cảm nhận rõ sự lạnh lẽo của những tấm kim loại này.

Tứ di nàng dần không còn thấy lạnh nữa. Lòng nàng cũng không còn cảm nhận được gì cả.

Nó như thể tất cả những gì nàng có đều vụt mất. Cảm tưởng như bất cứ lúc nào đôi chân của nàng cũng có thể bút hụt té trên tấm nền kim loại vậy!

Tâm nàng nguội lạnh, cảm xúc nàng rối bời. Hiện tại dù cho nơi đây có là Bắt Cực thì nàng cũng vẫn có thể bước đi.

Lòng nàng đang đau, rất đau. Nàng không còn cảm nhận được một chút cảm giác nào.

Nàng mở ra cánh cửa của phòng thí nghiệm.

Nhẹ nhàng đi vào trong. Nhìn thẳng về phía Huỳnh Phúc Đức đang nằm trên chiếc nệm.

Đôi mắt hắn mở to, nước mắt hắn liên tục rơi. Tựa như thể hắn đã cố nhịn rất lâu.

Bạn đang đọc Tương Lai Tự Định sáng tác bởi HuynhVanThu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HuynhVanThu
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.