Tốt nhất thật tốt 2
Tên đạo sĩ có cái tên xuất trần vẫn luồn hai tay vào tay áo, bất động trước gió, ha hả cười nói: "Đệ nhất thiên hạ không giả, nhưng ăn cơm nhiều nhất, đọc sách nhiều nhất, đều là đệ nhất thiên hạ, rất nhiều, sư phụ lại không có nói là võ công đệ nhất, ta luôn luôn muốn xuống núi vào một ngày nào đó."
Từ Phượng Niên chật vật đứng dậy, ánh mắt nhìn về hướng Giang Nam, nhẹ nhàng nói: "Nhưng khi đó, người cũng đã già.
Gặp lại, tóc bạc gặp tóc bạc, còn hữu dụng không?"
Hồng Tẩy Tượng nhắm mắt lại, không nói gì.
Từ Phượng Niên thở mạnh ra một hơi, hừ lạnh, rời khỏi tế đàn, lúc đi ngang qua chỗ của đạo sĩ, hơi dừng lại, hỏi: "Ngươi cảm thấy tỷ của ta như thế nào?"
Đạo sĩ từ lúc bắt đầu biết chuyện đã ở trong thế giới lưu ly luyện Hoàng Đình cưỡi trâu ngắm mây cuộn mây tan, nhẹ nhàng nói: "Tốt nhất."
Từ Phượng Niên không cảm xúc rời khỏi Tịnh Nhạc Cung, phía sau lão Khôi mang đao như có điều suy nghĩ.
Hồng Tẩy Tượng chờ Thế tử điện hạ đi xa, sau đó ngồi bằng tư thế bất nhã, hai tay nâng quai hàm, suy nghĩ xuất thần, tự lẩm bẩm: "Hồng đậu sinh nam quốc Xuân lai phát chi đông điêu tệ Tương tư không bằng bất tương tư."
Ngay trên đỉnh đầu vị đạo sĩ, hơn mười con hồng đỉnh tiên hạc tràn ngập linh khí bay vòng kêu to, giống như tiên nhân trên trời.
Y đột nhiên ôm bụng, mặt mày ủ ê nói: "Lại đói bụng."
Vừa lúc xuống núi, lão Khôi đột nhiên tấm tắc nói rằng: "Thú vụ đây, tiểu đạo sĩ mũi trâu này có chút đạo hạnh."
Từ Phượng Niên không hăng hái lắm, hỏi cho có lệ: "Sao lại nói vậy?"
Lão Khôi không xác định nói: "Đứa trẻ đó tu luyện Vô Thượng Thiên Đạo."
Từ Phượng Niên vừa nghe đến chó má đạo gì đó lập tức đau đầu, cau mày nói: "Có người lại để ý mấy chuyện vụn vặt huyền bí hay không huyền bí sao? Không sợ kết quả cuối cùng thành ra giỏ trúc múc nước sao?"
Lão Khôi cười nói: "Ta cũng không thích những thứ nghĩ không ra."
Từ Phượng Niên đến đền thờ tại chân núi, không thèm nhìn những đạo sĩ tế tửu đang khúm núm, ngẩng đầu nhìn lại trên núi, mắng: "Con rùa đen này trốn trong mai không ra được!"
Hai trăm kỵ binh dũng mãnh nhìn thấy Thế tử điện hạ liền cung kính đứng dưới bậc thang, một lần nữa leo lên ngựa, động tác gọn gàng lanh lẹ, không có bất kỳ động tác thừa.
Bắc Lương Thiết Kỵ, tất cả đều được trang bị ngựa chiến và giáp mới, hơn nữa hàng năm cũng sẽ được Đại Trụ Quốc đưa đến biên cảnh luyện binh thực chiến, hơn nữa người dân ở Lương địa rất hung hãn, rất nhiều nữ nhân am hiểu cưỡi ngựa bắn cung, đây là ưu thế độc đáo nhất.
Ví dụ như tỷ tỷ Từ Chi Hổ của Từ Phượng Niên từ nhỏ đã thành thạo cưỡi ngựa bắn cung, càng đừng nhắc nhị tỷ Từ Vị Hùng, thuật cưỡi ngựa siêu quần không nói, kiếm thuật càng là nhất lưu, di chuyển nhanh hơn cả viên hầu, 13 tuổi cầm kiếm giết người, đến nay kiếm trong đã lấy được hơn trăm cái đầu.
Người Lương hiếu chiến, từ xưa đã vậy, cho nên trong mắt người trong cuộc, Bắc Lương Thiết Kỵ còn có chiến lực mạnh hơn rất nhiều so với binh mã dưới trướng của Yến Lạt Vương Giao Đông Vương, hoàn toàn xứng đáng là danh bách chiến hùng sư.
Lão Khôi chờ Từ Phượng Niên lên ngựa, cười nói: "Tiểu tử, ta sẽ không quay về Vương phủ, không có Hoàng lão cửu, không có gì thú vị."
Từ Phượng Niên nháy mắt, khuyên: "Hay là chờ tới quan lễ của ta được không? Nếu không có lão gia gia, Phượng Niên đã sớm chết tại đáy hồ, ta cho lão gia gia ăn nhiều đồ ngon một chút, đại ơn cứu mạng, ta có thể báo đáp bao nhiêu thì đỡ bấy nhiêu, được không?"
Lão Khôi suy tư chốc lát, gật đầu, rốt cuộc cũng đáp ứng.
Có thể nhìn ra được, lão Khôi cũng không ghét vị Thế tử Bắc Lương này.
Một đường rong ruổi trở về Vương Phủ, vừa vào thành, bầu trời lại bỗng dưng đổ tuyết lớn, điên rồi sao, Từ Phượng Niên cóng đến run người, mới đến cổng nhà, người gác cổng đang chờ đợi lập tức thức thời dâng lên áo choàng lông cáo thượng phẩm, cẩn thận từng li từng tí giao cho Thế tử điện hạ mặc vào, ân cần còn hơn cả cha mẹ ruột.
Từ Phượng Niên thì thầm cũng không biết lão Hoàng mang y phục có đủ dùng hay không.
Sau khi tạm biệt Lão Khôi, trực tiếp một mình đi về hướng tiểu viện của Ngư Ấu Vi, người đẹp bị lạnh nhạt, còn luôn tự cho mình là thanh cao, quá phung phí của trời, không tốt, không phù hợp với tính cách làm vườn cần tưới nước của Từ Phượng Niên.
Vừa hay đi ngang qua chỗ ở của Khương Nê, thấy công chúa vong quốc áo quần mỏng manh đang ngồi chồm hỗm đắp người tuyết, người tuyết cao cỡ nửa người, ngay khi đắp xong, nàng cũng không mấy vui vẻ nhìn người tuyết, mà là ra vẻ mặt phẫn hận nhìn chằm chằm người tuyết, sau đó móc ra chuôi Thần Phù hay mang bên người, chém xuống một dào, chém bay đầu của người tuyết, khiến Từ Phượng Niên không khỏi kinh hãi, không lẽ nha đầu này coi người tuyết là mình?
Đăng bởi | T-Rng |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |