Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên bản Dịch · 1014 chữ

Nếu bị Thẩm đại tổng quản nhìn thấy, lại nói móc Ngô Đồng Uyển chúng ta không có quy củ."

Từ Phượng Niên bước nhanh vào phòng ngủ, mang ra Khu Cơ Hạp từ đáy giường, lấy ra dải lụa vẽ kiếm thế bằng than củi, giờ nó giống như bây, đều là di vật.

Không cho người quấy rối, Từ Phượng Niên chăm chú nhìn suốt một đêm.

Đặt kiếm phổ đơn giản trở lại vào hộp, Từ Phượng Niên ngẩng đầu đã thấy lão cha Từ Kiêu chẳng biết đã ngồi bên cạnh từ lúc nào.

Từ Kiêu hỏi: "Đọc hiểu không?"

Từ Phượng Niên lắc đầu nói: "Không hiểu, lão Hoàng vẽ quá kém, ta ngộ tính còn kém hơn."

Từ Kiêu nở nụ cười: "Con muốn học kiếm?"

Từ Phượng Niên gật đầu nói: "Học."

Hiểu con không ai bằng cha, Từ Kiêu hỏi: "Học kiếm, đi Võ Đế Thành cầm lại hộp kiếm lục kiếm?"

Từ Phượng Niên bình tĩnh nói: "Không có lý do gì để người nơi đó chê cười lão Hoàng."

Từ Kiêu lạnh nhạt nói: "Vậy trước năm mươi tuổi con mang nó về được không?"

Từ Phượng Niên thở dài nói: "Có trời mới biết."

Từ Kiêu không an ủi, mà thản nhiên đứng dậy rời đi, lưu lại một câu không mặn không nhạt: "Nghĩ rõ ràng lại nói với cha."

Từ Phượng Niên nhìn bóng lưng của phụ thân, hỏi: "Lão Hoàng cuối cùng đã nói điều gì."

Từ Kiêu dừng bước lại, không xoay người, đáp: "Chờ ngươi học thành tài rồi nói."

Kỳ thực, lão Hoàng nói gì, không quan trọng.

Người cũng đã mất.

Lục Thiên Lý phong vân, đầu tường dựng thẳng hộp kiếm.

Nhưng vẫn còn hơn mười vò hoàng tửu, vẫn còn giữ nha.

Từ Phượng Niên thực sự đã chọn võ nghệ mà hắn khinh thường nhất trong quá khứ, nhưng hắn không học kiếm trước, mà học đao.

Đương nhiên là học cùng lão Khôi tóc bạc.

Lão Khôi vốn định rời khỏi Vương Phủ rồi bước chân vào giang hồ, liên tục la hét ngứa tay quá, cứ ngồi chồm hổm ở hầm cầu cũng không thể ị ra Thập Đại Cao Thủ, chờ sau khi đánh bại chín kẻ đầu tiên, lại đi so chiêu với Vương lão quái.

Lão Khôi không ưa nhất lão thất phu này, đệ nhất thiên hạ thì đệ nhất, bày đặt chỉ nhận đệ nhị, thằng tặc già mồm! Đáng trách! Lão Khôi đang gặm đùi dê nghe nói Từ Phượng Niên muốn theo lão học đao, càn rỡ cười to, mấy miếng thịt dê văng đầy đất.

Lão Khôi thấy sắc mặt của Thế tử điện hạ không có ý đùa bỡn, bèn ném đùi dê đi, hai tay dính đầy dầu mờ vuốt lên thanh cự đao đỏ tươi thời tráng niên đã nhờ cao nhân móc vào xương tỳ bà của mình, hỏi lại: "Dựa vào cái gì gia gia phải dạy ngươi?"

Từ Phượng Niên trả lời: "Ta để cho Từ Kiêu mời Ngụy Bắc Sơn dùng Trảm Mã Đao tới Bắc Lương, so chiêu với ngươi.

Sau đó mỗi năm một người, cho đến lúc ta học thành đao."

Lão Khôi khen một câu chơi lớn thật, ngẩng đầu nhìn Từ Phượng Niên, thần tình cổ quái cười hỏi: "Tiểu tử, nói cho gia gia vì sao lại muốn học đao, ba mươi vạn thiết kỵ Bắc Lương còn chưa đủ cho tiểu tử ngươi dương oai sao?"

Từ Phượng Niên rút ra thanh Tú Đông, khẽ búng ngón tay, nhếch miệng cười nói: "Đao thương của những người đó, nói cho cùng vẫn là người khác, ta phải tự mình chiến đấu."

Lão Khôi bĩu môi không ý kiến, chỉ bảo Từ Phượng Niên dùng một tay nâng thanh Tú Đông, đứng nửa canh giờ, thân đao không thể động, bằng không cho dù có mời tới Vương lão quái, đồ đệ tiện nghi này cũng không thu.

Kết quả, Từ Phượng Niên kiên trì một canh giờ thì ngất đi, Tú Đông đao từ đầu đến cuối không nghiêng, nói chính xác là một chút run rẩy cũng không có.

Lão Khôi ngơ ngác nhìn Thế tử điện hạ ngã xuống đất không dậy nổi, đi tới nhéo nhéo cánh tay phải cứng như sắt của tên tiểu tử này, tấm tắc nhặt được bảo.

Kế tiếp Lão Khôi cũng không truyền thụ cho Từ Phượng Niên chiêu pháp huyền ảo cao thâm gì, chỉ để cho hắn lặp đi lặp lại bốn động tác khô khan, đâm thẳng, chém nghiêng, chẻ dọc, đâm ngược.

Đâm ba nghìn, chém nghiêng ba nghìn, bổ bốn nghìn, vụt bốn nghìn.

Lão Khôi vốn tưởng rằng công tử ca này đã quen cuộc sống xa hoa ít nhất sẽ hỏi nhiều câu tại sao, nhưng Từ Phượng Niên không có, chỉ mỗi ngày từ tảng sáng yên lặng luyện đao trong viện, đêm khuya tập tễnh rời đi, Tú Đông một khắc không rời thân.

Điều này khiến Lão Khôi rất phiền muộn, đồng thời lại sinh ra hiếu kỳ, Từ Phượng Niên biểu hiện ra không chỉ ý chí, mà còn là nền tảng cầm đao rất vững, chẳng lẽ lúc trước Thế tử điện hạ này từng được võ tướng trong quân dốc lòng dạy dỗ? Học hãn đao trong quân ngũ làm thuật phòng thân?

Trong khoảng thời gian này cố ý làm khó dễ, để Từ Phượng Niên luyện cách cầm đao nhàm chán, một nửa là để oa nhi này biết khó mà lui, không có con đường tắt để trở thành cao thủ, một nửa là thật tâm, luyện đao quan trọng nhất là cầm đao, ngay cả đao cũng không cầm nổi, vậy thì không phải dùng đao, mà là bị đao kéo đi, mặc dù có cả đống tuyệt thế đao phổ, cũng chỉ là đùa bỡn những chiêu thức hoa mỹ cuốn hút, một khi đối địch, chỉ có một con đường chết.

Bạn đang đọc Tuyết Trung Hãn Đao Hành 「D」 của Phong Hỏa Hí Chư Hầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Rng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.