Sát nhân thưởng tuyết
Hôm nay Đại Trụ Quốc đích thân tiếp đãi hai vị Châu Mục, cái mông của Lý Hàn Lâm sớm đã ngồi không yên, Đại Trụ Quốc vung tay lên nói một chữ ‘Cút’, Lý Hãn Lâm như nhận được ơn đại xá không quên chắp tay thi lễ rồi kéo người bạn Nghiêm Trì Tập chạy ra ngoài.
Phong Châu mục Lý Công Đức thở ngắn than dài, thằng nhóc này không biết xử sự gì cả, Đại Trụ Quốc cười nói tính tình Hãn Lâm khá tốt, Lý Công Đức mới bớt sầu, một câu đơn giản của Đại Trụ Quốc, hữu ích hơn gấp trăm lần những lời mắng mỏ trong châu.
Nữ nhi của Nghiêm Kiệt Khê - Nghiêm Đông Ngô cũng khéo léo xin cáo lui, đi tản bộ trong phủ.
Nữ tử có thể được Đại Trụ Quốc khen ngợi vô cùng hiếm thấy, nàng được sĩ tử Bắc Lương công nhận là "Nữ Học Sĩ", cầm kỳ thư họa thi từ ca phú không gì là không tinh thông, tính tình cởi mở hiền lành, xinh đẹp động lòng người, nếu không bị đệ nhất kỳ nữ Bắc Lương - Từ Vị hùng ép một bậc, còn nổi danh hơn.
Nhưng từ lần đầu tiên nàng nhìn thấy Từ Phượng Niên thì hoàn toàn không có hảo cảm, luôn xem vị Thế tử Điện hạ là đồ bị thịt thùng rỗng kêu to, cũng không buồn che giấu.
Mà Từ Phượng Niên mũi nhọn đấu với đao sắc, nói Nghiêm Đông Ngô là nữ lộc quỷ mua danh trục lợi, trên mặt lúc nào hòa khí, kỳ thực lòng dạ lọc lõi, nhìn có vẻ dịu dàng vô hại, nhưng là cây đao, người nào cưới nàng đó là đang cầm đao nhọn về nhà, gia môn bất hạnh.
- Giải thích từ lộc quỷ ở đây có nghĩa là khinh thường những người đang phấn đấu cho chức vụ và mức lương chính thức.
Hết giải thích.
Nói chung hai người mấy năm nay vẫn không hợp nhau, không vừa mắt nhau, có thể không gặp thì khỏi gặp, gặp cũng không chào hỏi.
Đệ đệ nàng Nghiêm Kiệt Khê vốn hy vọng có thể cùng Phượng ca nhi thân càng thêm thân, về sau thấy vô vọng, cũng không còn hy vọng nữa.
Giữa trời chiều, Nghiêm Đông Ngô đi trên đường mòn Thông U, trong lòng cười nhạt, nửa năm này không nghe tin Thế tử điện hạ tác oai tác quái, nghe nói là cấm túc đọc sách thánh hiền, nàng không tin Đại Trụ Quốc có thể cấm được hai chân của Từ Phượng Niên, không chừng lại gây ra đại họa cực lớn nào đó.
Nghiêm Đông Ngô nghe được một giọng điệu âm dương quái khí: "U, vị cô nương này thật can đảm, dám một mình du lãm ở trên địa bàn của "Từ bị thịt", không sợ bị kẻ bị thịt này đè ra thoả sức lăng nhục sao?"
Nàng không cần ngẩng đầu, đều biết là đối thủ một mất một còn xung khắc với mình, là vị Thế tử điện hạ không có công danh, không làm được đại sự.
Nghiêm Đông Ngô mặc kệ, bước nhanh hơn, muốn sớm rời đi, mắt không thấy tâm không phiền.
Từ Phượng Niên cũng không buông tha, chắn ở trước người của nàng, cũng không giở trò trêu cợt nói: "Cô nương, có cần ta làm hộ hoa sứ giả cho cô không? Lỡ trúng độc thủ của "Từ bị thịt", đến lúc đó trinh tiết khó giữ, tìm ai cưới ngươi? Nghe nói kinh thành có một tiểu hoàng tử rất chung tình với ngươi, chẳng lẽ chuẩn bị làm Hoàng Phi rồi?"
Nghiêm Đông Ngô trừng đôi mắt phượng căm tức.
Gương mặt nàng lãnh đạm, song trong lòng có chút kinh ngạc, hơn ba năm không gặp tên bất tài toàn dựa hơi cha này rồi, dường như da dẻ ngăm đen còn cường tráng hơn, nhưng cái chất hoàn khố nồng nặc thì giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, vẫn kinh tởm như xưa.
Nàng rất bình thản, nhìn vị công tử ca lớn nhất Lương Châu không đeo bội kiếm sặc sỡ, lại đổi thành đao, không đeo ở bên hông, mà cầm ở trong tay, chẳng ra cái gì cả.
Nghiêm Đông Ngô sau đó lùi lại một bước, kéo dài khoảng cách với Từ Phượng Niên, ngoài miệng nói: "Không học được bản lĩnh mặt mày hung ác của đao khách, thì cũng học được cách đeo đao thoải mái nhất? Thế tử Điện hạ quả là chí khí lớn!"
Từ Phượng Niên ừm ừm vài tiếng, sau đó giắt Tú Đông trên vai, hai tay vỗ vỗ, càng lộ vẻ lưu manh, cười híp mắt nói: "Nữ học sĩ từng nghe nói có một vị hiệp khách vĩ đại mới xuất hiện gần đây chưa? Ngươi nói ta có nên thưởng cho hắn mấy ngàn vạn lượng bạc hay không? Ta có tin tức nói rằng đêm nay ngoài thành sẽ có một trận chém giết, đang nghĩ có nên mang bao nhiêu bạc, nữ học sĩ, ngươi tính toán thử xem, hay là tính kế gì đó?"
Nghiêm Đông Ngô cười lạnh nói: "Ngươi dám xem cảnh tượng máu tanh này ư? Cho hắn bao nhiêu ngân lượng là việc riêng của Điện Hạ, nhưng Đông Ngô thật lòng nhắc nhở điện hạ nhớ mang thêm một bộ quần áo."
Từ Phượng Niên tấm tắc nói: "Nữ học sĩ quả thật là tính toán chu đáo, cũng tính luôn cả việc ta tè ra quần, lợi hại lợi hại.
Trước đây đều nói ngươi việc không liên quan bản thân sẽ không mở miệng vừa hỏi thì lắc đầu không biết, hiện tại xem ra là ta đã trách lầm ngươi."
Nghiêm Đông Ngô không có kiên nhẫn đấu võ mồm với Từ Phượng Niên, nghiến răng nghiến lợi, lạnh giọng kiên cường nói: "Tránh ra!"
Đăng bởi | T-Rng |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |