–
Vốn là là một con đường chết, đầu óc nóng lên, không để ý tới gì nhiều.
Tú Đông chạm vào thanh đao xinh đẹp trong tay tên thổ phỉ, Từ Phượng Niên nghiêng người vung đao, cắt đứt mấy ngón tay của tên tiên phong, không đợi tên đó đau đớn kịp kêu cha gọi mẹ, thuận thế giơ đao lên, lập tức cắt đi một cái đầu lâu.
Chân không ngừng nghỉ, Tú Đông quay cuồng, chém giết tên giặc cỏ thứ hai chặn đường.
Từ Phượng Niên trực tiếp tấn công vào trận địa của địch.
Tú Đông như một quả cầu tuyết bắt đầu lăn.
Mới một nén hương.
Đã chết hết, không còn một thi thể hoàn chỉnh.
Từ Phượng Niên rốt cục thở ra một hơi, cái gọi là thừa thế xông lên, phải gọi là rất có đạo lý.
Dùng đao kiêng kị nhất là khí cơ loạn, hắn bắt đầu hiểu rồi.
Từ Phượng Niên tháo xuống chiếc mặt nạ mặt xanh nanh vàng, khí chất lại thay đổi, lần nữa khôi phục thành công tử ca tuấn tú cà lơ phất phơ, chỉ thấy hắn run nhẹ cổ tay, vẩy những vết máu trên Tú Đông đao lên mặt tuyết, giơ nghiêng đao.
Nghiêm Đông Ngô ngồi trên lưng ngựa, cắn răng kiên trì, tựa hồ không chịu đánh mất khí thế thanh cao đã tích lũy bao năm.
Từ Phượng Niên liếc mắt, đem Tú Đông đao lau trên chiếc áo bạch hồ đáng giá ngàn vàng trên người nàng, lưu lại một vết tích rất nhỏ, động tác lỗ mãng này, khiến vị tiểu thư cành vàng lá ngọc sợ đến mức kinh hô thành tiếng, thân thể mềm mại chao đảo sắp ngã.
Từ Phượng Niên không hề hù dọa vị tiểu thư khuê các thông minh, nhưng giờ đầu óc đã trống rỗng, cắm Tú Đông đao vào lại vỏ đao, đi mấy bước, phóng người lên ngựa, nhẹ nhàng nói: "Trở về."
Trên con đường bốn mươi dặm trở về thành, Từ Phượng Niên phía trước, Nghiêm Đông Ngô sợ hãi cưỡi ngựa ở phía sau.
Hơn phân nửa thời gian Từ Phượng Niên trên lưng ngựa cũng đang nhắm mắt ngưng thần, hô hấp điềm đạm.
Luyện đao, sát nhân chỉ là chuyện thứ yếu, ma luyện chân chính, còn ở trong tiểu viện Vương phủ chờ hắn.
Giáo Úy ở cửa thành mở to hai mắt nhận ra mặt của Thế tử điện hạ, lập tức thét lớn mở cổng thành, rất sợ chọc giận vị Bắc Lương hỗn thế ma vương sẽ phải cuốn gói về nhà nuôi gà làm ruộng.
Từ Phượng Niên đưa Nghiêm đại thiên kim đến Châu Mục phủ đệ, cười nói: "Ngựa này phải trả ta."
Nghiêm Đông Ngô xuống ngựa vẫn thục nữ im miệng không nói gì, Từ Phượng Niên không cho là đúng, khom lưng cầm lấy dây cương từ trong tay nàng, thuận tiện cầm vỏ đao Tú Đông vỗ vào mông của nàng, trêu đùa: "Linh hồn nhỏ bé không còn nữa hay sao?"
Nghiêm Đông Ngô trông có vẻ giận.
Từ Phượng Niên cầm Tú Đông đao nâng chiếc cằm thanh tú của nàng lên, chậm rãi nói: "Cha ngươi có gửi một phong thư đến Vương thái bảo ở kinh đô, được đặt ngay trên bàn của Từ Kiêu.
Cho nên ngươi buông tư thái cùng Thế tử điện hạ vô đức vô phẩm ra khỏi thành thưởng tuyết một chuyến, không có phí công đi."
Ánh mắt của Nghiêm Đông Ngô hoảng loạn.
Từ Phượng Niên ngả ngớn cười cười, ném mặt nạ mặt xanh trong ngực cho nàng: "Tối nay Nghiêm tiểu thư nể mặt như vậy, đây là quà đáp lễ, tặng ngươi.
Nếu sau này giận ta, cứ dùng nó xả giận."
Bên trong Thính Triều Đình, Đại Trụ Quốc tận mắt chứng kiến hai người cưỡi ngựa xuất phủ, phì cười trở về các ngồi đối diện phụ tá cao cấp nhất Lý Nghĩa Sơn, nhẹ giọng hỏi: "Nguyên Anh huynh, ngươi nói này tên tiểu tử khốn nạn này lừa gạt Nghiêm gia tiểu cô nương nhiều hơn, hay là một nhà 69 người của con mọt sách Nghiêm Trì Tập nhiều hơn?"
Lý Nghĩa Sơn bình thản nói: "Cả hai."
Từ Kiêu cười nói: "Cái vị trí Lăng Châu Mục này không đáng trân quý hay sao? Lão tiểu tử Nghiêm Kiệt Khê quá thiếu thực tế, nghĩ rằng tạo mối quan hệ với Vương thái bảo, con gái hắn may mắn thành hoàng phi, thì có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta? Trốn ở dưới chân thiên tử oán than ta vài câu, là có thể lật đổ ta? Cũng không nghĩ những năm này tại Lương địa hắn một ngày thu một đấu vàng, là do ai ban tặng.
Không có số vàng này, hắn lấy cái gì mà đi xu nịnh Vương thái bảo, còn lấy cái gì mà đi xưng huynh gọi đệ với vị đại nội Hàn Điêu Tự kia? Điểm này, ngược lại Lý Công Đức thông minh hơn nhiều, dù sao hắn vẫn nhớ ai mới là phụ mẫu cho hắn áo cơm.
Loại người này, mới có thể sống lâu được."
Lý Nghĩa Sơn điềm đạm bình tĩnh nói:
"Lấy đâu ra nhiều ưng khuyển ngoan ngoãn cho ngươi tùy ý sai khiến như vậy? Thỉnh thoảng cũng có vài con chó điên nhảy tường, không làm theo ý ngươi thì sao? Nếu như Lương địa năm nào cũng thiên hạ đều thái bình, không có gươm ngựa sẵn sàng ở biên giới sẵn sàng ra trận, không có mấy vị trung thần thanh liêm rục rịch làm loạn như Nghiêm Kiệt Khê, thì vị trí này của ngươi, chẳng phải là càng khó ngồi? Danh thần lương tướng nửa đời sau bận rộn bôi nhọ bản thân và làm nhục tên tuổi của mình còn ít sao? Ngươi đã rất tốt, còn có thể cự tuyệt mối hôn sự với công chúa, thiên hạ văn nhân mắng mười mấy hai mươi năm, còn không thể đâm gãy sống lưng của ngươi, vậy là đủ để kiêu ngạo rồi."
Đăng bởi | T-Rng |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |