–
Năm ấy, Từ Phượng Niên một mình đi đến Võ Đang giữa trời chiều.
Dưới miếu thờ Huyền Vũ Đương Hưng, chỉ có hai vị đạo sĩ tuổi tác chênh lệch rất nhiều đang đứng.
Một người đương nhiên là sư thúc tổ Hồng Tẩy Tượng trẻ tuổi đẹp trai phong độ, còn có một vị lão đạo tóc bạc mặt hồng hào, vóc người cực kỳ cường tráng, cũng không thua kém so với lão Khôi dưới đáy hồ chút nào, thể trạng như vậy thật sự rất hiếm có ở trong đạo môn.
Nhìn thấy Từ Phượng Niên xách đao, hai vị đạo sĩ không hề khách sáo chào hỏi, chỉ lặng lẽ dẫn Thế tử điện hạ leo núi.
Leo núi là việc tốn thể lực, lúc trước Từ Phượng Niên leo núi cần giữa đường dừng lại nghỉ ngơi mấy lần, luyện đao nửa năm, tiến bộ rất nhiều, nhưng vẫn không làm được đi thẳng một hơi lên đến đỉnh, mỗi khi thể lực Từ Phượng Niên tiêu tán cảm thấy mệt mỏi, lão đạo sĩ cao lớn kiểu gì cũng sẽ dừng bước trước tiên, lão dừng lại, Hồng Tẩy Tượng cũng ngừng.
Từ Phượng Niên thầm cười nhạt, kiểu diễn xuất này, càng có tâm hơn so với mấy trăm lão đạo lỗ mũi trâu cùng nhau ra nghênh đón.
Ba người đến Huyền Tiên Quan cách ao Bạch Tượng không xa thì dừng bước, nơi này chỉ có một túp lều nhỏ, xem ra đây chính là chỗ ở của Thế tử điện hạ, một vòng hàng rào bằng trúc xanh, trước túp lều đặt một bộ bàn, Từ Phượng Niên cùng lão đạo sĩ sau khi ngồi xuống, Hồng Tẩy Tượng chủ động vào trong túp lều cầm bộ trà cụ đơn sơ, ngồi xổm ở một bên pha trà.
Lão đạo sĩ có gương mặt hiền lành với thân phận không cần đoán cũng biết, mỉm cười nói: "Kiếm pháp thiên hạ phân trạm kiếm, tẩu kiếm cùng tọa kiếm, độ khó tăng dần, nhưng độ cao của thành tựu cuối cùng lại không chắc chắn.
Võ Đang chúng ta xưa nay không đề cử toạ kiếm pháp của Khô Toạ, làm trái thiên đạo, hai đạo trạm kiếm cùng trạm kiếm thì còn có chút tâm đắc, không biết Thế tử Điện hạ là muốn học trạm kiếm hay là trạm kiếm?"
Từ Phượng Niên bình thản nói: "Ta đến luyện đao."
Hồng Tẩy Tượng pha trà trợn mắt.
Lão đạo sĩ hòa khí nói: "Kiếm thuật đao pháp, trăm sông đổ về một biển, đều truy tìm đạo chiến đấu một người đánh trăm người.
Giống vị Đặng Thái A kia, chỉ cầm một cành hoa đào, nói kiếm cũng được, nói đao cũng được."
Từ Phượng Niên không muốn lãng phí thời gian luận đạo với lão đạo sĩ, thực sự quá nhạt nhẽo.
Bèn hỏi: "Trạm kiếm tẩu kiếm có gì khác biệt?"
Lão đạo sĩ cười ha hả nói: "Trạm kiếm đơn giản chính là xuất kiếm ngừng kiếm khá nhiều, kiếm thế ; nhanh chóng nhưng mãnh liệt, như sét đánh ầm ầm, không lên tiếng thì thôi một khi lên tiếng là ai nấy đều kinh ngạc.
Tẩu kiếm coi trọng hành tẩu, liên miên bất tuyệt, như mưa hè ào ạt.
Thế tử điện hạ nếu thích trạm kiếm, trên núi có mấy bộ kiếm pháp có chút danh tiếng, phối hợp độc môn tâm pháp " Trích Nguyên Quyết " của Võ Đang, tương hỗ lẫn nhau.
Nếu thích tẩu kiếm, cũng không sao, Ngọc Châu phong có một bản " Lục Thủy Đình Giáp Tử Tập Kiếm Lục , ngôn từ tinh vi diệu kỳ, kiếm thuật tinh túy sâu sắc."
Từ Phượng Niên suy tư một lát, hỏi: "Vương chưởng giáo, cái gọi là kiếm tọa là gì?"
Lão đạo sĩ khổ sở nói: "Khô Toạ Pháp là gia truyền của Ngô gia Kiếm Trủng, ngoại nhân không biết được."
Sư thúc tổ trẻ tuổi cho đưa cho hai người mỗi người một ly trà, riêng phần mình đưa một ly trà, trà hái từ trên núi, nước là nước suối.
Từ Phượng Niên uống một ngụm, cười nói: "Quên chúc mừng Vương chưởng giáo xuất quan."
Lão đạo sĩ gật đầu cười.
Hồng Tẩy Tượng lại lặng lẽ thở dài.
Từ Phượng Niên do dự một chút, nhỏ giọng hỏi: "Vương chưởng giáo có thật chỉ dùng một ngón tay bổ đôi sông Thương Lan?"
Lão đạo sĩ lắc đầu nói: "Chưa từng."
Từ Phượng Niên như trút được gánh nặng, nếu lão đạo tráng kiện trước mắt xếp hạng còn không bằng Vương Tiên Chi, dù sao một thân thần thông có nhược điểm bao giờ cũng là chuyện tốt.
Tiên Nhân Chỉ Lộ trảm đại giang?
Sông Thương Lan, chính là con sông lớn nhất Bắc Lương.
Từ Phượng Niên phun đầy nước trà vào mặt của lão thần tiên đạo môn ngồi đối diện mình, lão đạo sĩ làm chưởng giáo Võ Đang ba mươi năm chỉ là nhẹ nhàng chùi đi, quay đầu trừng mắt nhìn tiểu sư đệ lắm mồm.
Từ Phượng Niên vội xin lỗi vài tiếng, Vương Trọng Lâu tốt tính, không để ý, tiếp tục uống trà.
Từ Phượng Niên lặng lẽ dò xét vị đệ nhất nhân núi Võ Đang này, giữa trán hơi hồng, lông mi dựng thẳng.
Tuy tóc đã bạc, nhưng dung mạo trông không hề già.
Từ Phượng Niên bỗng nhiên nhớ lại thời niên thiếu từng tiện tay đọc qua một bản điển tích Đạo giáo "Tam thiên khí tượng " tại Thính Triều Đình, đề cập đến việc Võ Đang có một loại huyền ảo nội công, Thái Thượng Ngọc Dịch Luyện Hình, trước thành đan anh, du ngũ tạng, lại quán thông tứ chi, huyết hồng hóa bạch nhũ, dung mạo như thiếu niên, nóng lạnh bất xâm, gọi là mới vào Trường Sinh Cảnh.
Đăng bởi | T-Rng |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |