Tân sinh ( cuối)
"Truyền ký ức sẽ đau đầu một chút ngươi chuẩn bị tinh thần đi"
Khí linh nói
" hai năm qua ta nỗi khổ nào mà chưa từng nếm , đầu một chút sao làm khó được ta aaaa…"
Nhưng lời chưa nói hết thì nỗi đau dã làm hắn tái mặt gục xuống đất ôm đầu miệng thì liên tục lên tiếng chửi rủa
“ tên khí linh chết bầm ngươi gạt người thế này mà chỉ đau một chút aaaa… ta xxx mẹ ngươi "
" ta là khí vận chi bảo nhân tộc không chs không mẹ hơn nữa ta đã nói ngươi chuẩn bị tinh thần rồi "Khí linh trả lời
" người làm gì thì làm nhanh giúp ta, ta không chịu được nữa "Diệp phàm giọng yếu ớt nói
" thôi được ta sẽ tạm thời làm ngươi bất tỉnh như thế sẽ đỡ hơn một" dứt lời thì tiếng kêu của Diệp phàm cũng im bặt
" xong rồi sao khí linh qua bao lâu rồi " Diệp phàm mở mắt nhìn ánh mặt trời chiếu vào mắt mình nhíu mắt lại nói
" đã qua một ngày một đêm " tiếng khí linh vang lên
"Thế nào giờ ngươi biết thế nào là nhân sinh bị thảm chưa " khí linh bôi thêm một câu
" bị thảm mẹ nó cũng không phải cũng là của ta sao "
Diệp phàm tự diễu
Nói đến lai lịch của nguyên chủ Diệp phàm cũng không dám tin
Nguyên chủ tên thật là thiên phàm (thiên sinh bất phàm ) Mẫu thân hắn diệp linh Vân là 72 cấp hồn thánh võ hồn càng là đỉnh cấp , Cửu tâm hải đường ( võ hồn Diệp linh linh trong nguyên tác)
Phụ thân càng là giáo hoàng đời trước của vũ hồn điện thiên tìm tật
Nhưng vì thiên phàm chỉ là sai làm trong lúc nào quá chén của thiên tìm tật nên lúc mẫu thân hắn mang thai ngày đêm chịu đánh đập
Không phải thế chất với võ hồn đặc thù của Diệp linh Vân thì có lẽ Thiên phàm cũng đã không có trên đời
Nhưng vì thế Thiên phàm sinh ra tiên thiên không đủ trời sinh yếu ớt
Đến bốn tuổi cũng không thể đi càng không biết nói
Thiên đạo lưu vì duy trì sự cao quý của huyết mạch thiên sứ nên đã cho người truy sát hai mẹ con .
Cũng nhờ sự giúp đỡ của Bỉ Bỉ Đông nên mới may mắn thoát được một kiếp.
“ thì ra ta là trùng sinh"
Diệp phàm thì thào trong đau đớn
Càng nhớ lại trái tim Diệp phàm càng đau đớn
Hai bàn tay hắn nấu chặt vào da thịt hai hàng mi mắt chảy ra hàng huyết Lệ.
Hắn không thể quên được cảnh khi hai mẹ con chạy trốn mà rơi vào hang núi không thức ăn nước uống
Vì để hắn không bị đói
Mà mẫu thân không tiếc cắt thịt bản thân cho hắn ăn
Hắn lúc đó không biết từ đâu ra nhưng chỉ biết hắn đói còn ăn rất ngon lành.
" vũ hồn điện Thiên đạo lưu "
Thù diết mẹ không đội trời chung
Đăng bởi | luuluu |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 21 |