Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Công Phu Sư Tử Ngoạm (2)

Phiên bản Dịch · 1116 chữ

Editor: Kingofbattle

Hắn chỉ vào Cực Quang Thạch trên bàn, nói: “Mặc dù tôi không biết viên đá này có tác dụng gì, nhưng nhìn cách tiểu thư Thư Mạn, cục trưởng và cả ngài đối xử thận trọng với nó, tôi nghĩ đây hẳn là một báu vật mà ai cũng khao khát.”

“Tôi hy vọng cục sẽ cung cấp cho tôi nhiều báu vật tương tự và cho tôi biết thông tin liên quan.”

“Sau đó, tôi sẽ mang những báu vật và thông tin này đến gặp tiểu thư Thư Mạn, nói rằng tôi đã có thu hoạch lớn, muốn báo cáo với cô ấy và nhờ cô ấy sắp xếp hành động tiếp theo.”

“Nhưng không thể thảo luận những chuyện bí mật như vậy trong biệt thự của cục trưởng, nên tôi sẽ gợi ý cô ấy tự đề xuất với cục trưởng việc về nhà thăm gia đình, sẽ lấy lý do là hoảng sợ trong vụ tấn công lần trước.”

“Như vậy, mọi chuyện đều hợp tình hợp lý, chẳng những không khiến tiểu thư Thư Mạn và Tần gia nghi ngờ, thậm chí mà tiểu thư Thư Mạn và Tần gia còn vì những tín vật tôi mang đến mà càng thêm tin tưởng tôi.”

“Qua đó, tôi có thể nhanh chóng điều tra ra chứng cứ về sự cấu kết giữa Tần gia và Liên Trận.”

Sau khi Khâu Đồ nói xong, căn phòng rơi vào im lặng.

Diêm Sân và Cổ Xu đều không nói gì.

Lời Khâu Đồ có hợp lý không? Rất hợp lý.

Kế hoạch có hoàn thiện hơn không? Quả thực hoàn thiện hơn.

Nhưng… cả hai đều cảm thấy có gì đó không đúng.

Tại sao vật liệu tai biến vừa mới lấy được, còn chưa kịp giữ ấm, đã phải trả lại, thậm chí còn phải đưa thêm cho đối phương nhiều vật liệu tai biến hơn?

Chuyện này… sao giống một vụ lừa đảo thế nhỉ?

Khâu Đồ không định ôm báu vật rồi trốn mất chứ?

Suy nghĩ một lúc, Diêm Sân mở miệng.

Ông ta nhìn Khâu Đồ thật sâu, sau đó khàn khàn nói:

“Khâu Đồ, báu vật này gọi là Cực Quang Thạch, tuy không quá quý giá nhưng lại là vật bị quản chế.”

“Ngay cả tôi cũng không thể tùy tiện lấy từ trong cục ra.”

“Vì vậy, dù kế hoạch của cậu rất hay, nhưng… tôi cần cân nhắc thêm.”

Nói xong, ông ta dừng lại, phất tay: “Tối nay, cậu về nghỉ ngơi trước đi.”

“Ngày mai, tôi sẽ để người thông báo lại cho cậu.”

Nghe lời Diêm Sân, ánh mắt Khâu Đồ thoáng qua vẻ bất ngờ.

Không sai, kế hoạch này thực chất là bước đi liều mạng, hắn định lợi dụng cơ hội để khiến cục diện hỗn loạn, rồi tìm cách phá vỡ tình thế hoặc thậm chí ôm cả vật liệu thảm họa lẫn người đẹp mà bỏ chạy nếu mọi chuyện thất bại.

Vậy mà ông ta lại không đồng ý?

Khoảnh khắc ấy khiến Khâu Đồ có nhận thức sâu sắc hơn về giá trị của Cực Quang Thạch.

Nếu giá trị của Cực Quang Thạch thực sự lớn như vậy, lẽ ra Diêm Sân sẽ không đời nào buông bỏ mối liên hệ với mình.

Vậy có lẽ mình nên cược một ván lớn?

Ý nghĩ vừa lóe lên, Khâu Đồ dường như đã tìm ra chìa khóa để phá vỡ tình thế.

Cứ như vậy, trong tình cảnh ba người mỗi người một tính toán, Khâu Đồ được Cổ Xu tiễn ra khỏi thư phòng.

Ra khỏi thư phòng, Khâu Đồ chủ động chào Cổ Xu, kính lễ rồi rời đi, Cổ Xu không nói nhiều, chỉ cười mỉa và vỗ vai hắn, rồi nói: “Tốt, rất tốt.”

Khi Khâu Đồ rời đi, hắn luôn có cảm giác như có một ánh mắt dõi theo mình, như thể có ma bám theo.

Cảm giác đó kéo dài cho đến khi hắn rẽ qua một góc, mới hoàn toàn biến mất.

Ngay sau khi cảm giác quỷ dị kia biến mất, Khâu Đồ mới thở phào một hơi, nhưng đúng lúc này, hắn nhận ra bộ đếm ngược nguy cơ ở góc trái trong tầm mắt cũng đang thay đổi.

Bước chân của Khâu Đồ hơi khựng lại, nhưng ngay giây tiếp theo liền trở lại bình thường.

Hắn vừa đi về phía trước một cách tự nhiên, vừa liếc nhìn góc trái tầm mắt.

Giống như lần trước, trước mặt Khâu Đồ hiện lên vài dòng nhắc nhở mới.

[Chúc mừng ngài đã vượt qua nguy cơ vừa rồi, nhưng đồng thời cũng đã thu hút sự chú ý của Diêm Sân]

[Ông ta bắt đầu tò mò về những biến hoá, bí mật và lời nói dối ngài bịa ra]

[May mắn thay, hiện tại ông ta đang mắc kẹt trong một vòng xoáy khổng lồ, tạm thời không muốn dành quá nhiều sức lực cho một kẻ nhãi nhép như ngài]

[Hãy trân trọng sự yên bình trước cơn bão, dù sao ngài chỉ có 24 tiếng để nghỉ ngơi]

Kèm theo dòng nhắc nhở, đồng hồ cát từ từ biến thành một chiếc rương, nhưng khác với lần trước rương có thể mở ngay, lần này chiếc rương lại mang màu xám, bên trên hiện lên bộ đếm ngược 24 giờ.

【23:59:59】

Khâu Đồ:

Tin tốt: không có đồng hồ đếm ngược mới, nghĩa là tối nay mình ít nhất được an toàn.

Tin xấu: phần thưởng phải chờ 24 giờ mới mở khoá, lần này mình qua được ải chỉ vì đã thu hút sự chú ý của Diêm Sân, chứ không phải khiến ông ta tin tưởng.

Nói thẳng ra là lời nói dối của mình không qua mặt được Diêm Sân, nhưng viên Cực Quang Thạch kia đã khơi dậy lòng tham của ông ta, nên ông ta không ra tay với mình.

Mặc dù đã đoán trước khả năng này từ lúc chơi canh bạc cuối cùng, nhưng Khâu Đồ vẫn không khỏi thất vọng, Boss thông minh như vậy, thật chẳng có cảm giác thành tựu gì cả, bà mẹ nó.

Mình vẫn thích chế độ đơn giản, không thích kiểu đi trên dây thế này đâu.

Giá mà lần sau mở được "bàn tay vàng" giảm độ khó thì tốt rồi.

Trong lòng mơ mộng về tương lai, Khâu Đồ bước chân đi ra ngoài.

Bước ra khỏi biệt thự, ánh trăng như nước, phủ lên màn đêm yên tĩnh một lớp màn che xanh lam đầy huyền bí và quyến rũ.

Bạn đang đọc Vậy Liền Để Bọn Họ Dâng Lên Trung Thành Đi ! của Thường Thế
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zxvgvádgvadg
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.