Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phong Vương?

Phiên bản Dịch · 1628 chữ

Đêm khuya.

Đến nơi ở mà Đại Càn sắp xếp, Ban Bố vẫn không thể nào nuốt trôi cục tức này.

Hôm nay nếu không phải Lục hoàng tử kia phá đám, toàn bộ Đại Càn đều sẽ mất hết mặt mũi, hắn cũng có thể thuận lợi đạt được mục đích thị uy Đại Càn.

Tên Lục hoàng tử đáng chết!

Vậy mà lại khiến bọn họ mất hết mặt mũi, làm cho bọn họ hiện tại rơi vào thế bị động.

Thật đáng hận!

Nghe nói vị Lục hoàng tử này của Đại Càn không phải kẻ bất tài vô dụng, sao lại có bản lĩnh này?

Triều đình Đại Càn thật sự có sách cổ ghi chép lại... Ma phương?

Thế nhưng đó rõ ràng là do hắn vô tình nghĩ ra!

Chẳng lẽ, triều Đại Càn đã sớm có người nghĩ ra trước hắn rồi?

"Vèo!"

Ngay lúc Ban Bố đang buồn bực không thôi, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng động lạ.

Có thích khách?

Sắc mặt Ban Bố thay đổi, lập tức mở cửa đi ra.

Hắn vừa mở cửa, hộ vệ canh giữ bên ngoài đã đến cửa.

"Quốc sư, vừa rồi có người bắn một mũi tên tới đây, trên đó còn có một bức thư!"

Hộ vệ nói xong, vội vàng trình mũi tên và thư lên.

"Người đâu?"

Ban Bố hỏi.

"Không thấy."

Hộ vệ khẽ lắc đầu.

"Ta biết rồi, lui xuống đi!"

Ban Bố khẽ phất tay, cầm mũi tên và thư trở về phòng.

Dưới ánh đèn trong phòng, Ban Bố mở bức thư trong tay ra.

"Ha ha..."

Ban Bố vừa xem thư vừa phát ra tiếng cười khinh miệt: "Lũ người Đại Càn này, hành quân đánh trận, trị quốc an bang, cái gì cũng không làm được! Còn nội đấu thì một người hơn một người!"

Hắn vừa mới nảy ra ý định giết Lục hoàng tử, đã có người của Đại Càn hiến kế cho hắn.

Hơn nữa, còn viết rõ ràng toàn bộ kế hoạch.

Thậm chí còn phân tích lợi hại cho hắn, nói Lục hoàng tử muốn đến Sóc Bắc, lấy cái chết để khích lệ tinh thần quân Đại Càn, nếu Lục hoàng tử đến Sóc Bắc, dù sống hay chết, đều không có lợi ích gì cho Bắc Hoàn.

Phân tích cũng có lý có cứ đấy!

Nhưng bọn họ lại đem hết sự thông minh ra để đối phó với người mình!

Trong triều toàn là loại tiểu nhân gian xảo này, Đại Càn làm sao không diệt vong?

"Cũng được!"

Ban Bố lắc đầu cười: "Đã có chung kẻ thù, vậy lão phu sẽ giúp các ngươi một tay!"

Ban Bố giơ tay lên, định đốt bức thư trong tay.

Nhưng mà, sau khi suy nghĩ một chút, Ban Bố lại dừng lại.

Bức thư này chính là bằng chứng!

Để trong tay còn có tác dụng!

Ừm, không thể đốt!

Nghĩ vậy, Ban Bố lập tức cất bức thư này đi.

Cùng lúc đó, người đưa thư xong cũng trở về phủ Tam hoàng tử.

"Chuyện đã làm xong chưa?"

Vân Lệ lạnh lùng hỏi.

"Đã làm xong."

Người áo đen cung kính đáp.

"Có ai phát hiện ra ngươi không?"

Vân Lệ lại hỏi.

"Không có!"

Người áo đen lắc đầu.

"Chắc chắn không có?"

Vân Lệ rất không yên tâm về chuyện này.

"Chắc chắn!"

Người áo đen khẳng định nói: "Tiểu nhân dám lấy đầu ra đảm bảo!"

"Vậy thì tốt!"

Tam hoàng tử hài lòng gật đầu, ném một thỏi vàng lớn cho người áo đen: "Lui xuống đi!"

"Tạ ơn điện hạ ban thưởng!"

Người áo đen cầm thỏi vàng, vui vẻ tạ ơn, khom người lui ra khỏi phòng.

Ngay khi hắn vừa ra khỏi phòng, một luồng hàn quang đột nhiên lướt qua cổ hắn.

Người áo đen còn chưa kịp phản ứng, đầu đã rơi xuống đất.

Vân Lệ lạnh lùng nhìn thoáng qua thi thể vẫn còn đang phun máu, thản nhiên phân phó: "Xử lý thi thể, lau sạch sẽ sàn nhà!"

Nói xong, Vân Lệ bước qua thi thể rời khỏi phòng.

Chuyện này, tuyệt đối không thể để lại bất kỳ sơ hở nào cho người khác!

Trên đời này, chỉ có người chết mới không tiết lộ bí mật!

...

Ngày hôm sau, người trong cung đến, phá lệ cho Vân Lam tham gia buổi chầu.

Lúc này, trời vẫn chưa sáng hẳn!

Nhìn bầu trời tối đen bên ngoài xe ngựa, Vân Lam cảm thấy thật bất lực.

Buổi chầu cái khỉ gì chứ!

Có muốn ban thưởng gì thì cứ ban thưởng trực tiếp là được rồi.

Làm lỡ giấc ngủ nướng của ta!

May mà bây giờ không phải mùa đông.

Giữa mùa đông, hắn thật sự không muốn dậy sớm.

Khi đến bên ngoài đại điện, bên ngoài đã tụ tập rất nhiều đại thần đang chờ vào chầu.

"Lục điện hạ, hôm nay được nhận thưởng, phải mời lão phu uống chén rượu chứ!"

"Đúng vậy, đúng vậy! Tối qua lão phu uống với Lục điện hạ vẫn chưa đã."

"Lục điện hạ đây chính là công lao thu hồi đất đai bị mất, chắc chắn sẽ được ban thưởng hậu hĩnh!"

"Công lao của Lục điện hạ đủ để lưu danh sử sách..."

Lần này, rất nhiều đại thần trong triều đều chủ động chào hỏi hắn.

Dụ quốc công Tiêu Vạn Cừu còn vỗ vai Vân Lam một cách thô lỗ: "Lục điện hạ, sau này ai dám nói ngươi vô dụng, lão phu sẽ xé nát miệng hắn!"

Thu hồi đất đai bị mất là tâm nguyện của những lão tướng quân như bọn họ.

Đến tuổi này, bọn họ vốn tưởng rằng không còn cơ hội nhìn thấy ngày thu hồi đất đai bị mất, không ngờ, mảnh đất đó lại được Vân Lam thu hồi bằng cách này.

"Đa tạ Dụ quốc công, đa tạ chư vị..."

Vân Lam cười gượng, muốn đánh ngất lão già này.

Lão già, ngươi sợ ta chết chưa đủ nhanh phải không?

Lúc này, Vân Lam chỉ muốn treo một tấm biển lên người: Đừng ai để ý đến ta!

Nhìn Vân Lam được mọi người vây quanh, các hoàng tử khác đều ghen tị không thôi.

Trong mắt Từ Thực Phủ và Vân Lệ đồng thời lóe lên sát ý, nhưng trong lòng lại cười lạnh không ngừng.

Cứ thân cận đi!

Càng nhiều người thân cận với Vân Lam, Vân Lam sẽ chết càng nhanh!

Cứ chờ xem!

Trò hay mới chỉ bắt đầu!

Mọi người nói chuyện phiếm một lúc, Văn Đế cho gọi mọi người vào điện.

Sau khi hành lễ với Văn Đế, quần thần trở về vị trí của mình.

"Lão Lục đâu?"

Văn Đế hỏi, rồi nhìn quanh đại điện.

"Nhi thần ở đây."

Vân Lam đi ra từ góc khuất cuối cùng.

"..."

Văn Đế hơi nhíu mày, vừa tức giận vừa buồn cười: "Hôm nay là muốn ban thưởng cho ngươi, chứ không phải muốn trách phạt ngươi, ngươi trốn ở đó làm gì?"

"Nhi thần... không có trốn."

Vân Lam cười gượng, ngượng ngùng nói: "Nhi thần không biết nên đứng ở đâu, cho nên..."

Nghe Vân Lam nói, quần thần không nhịn được cười phá lên, ngay cả Văn Đế cũng cười theo.

Cũng đúng!

Đây coi như là lần đầu tiên Lão Lục tham gia buổi chầu chính thức, không tìm thấy chỗ đứng cũng là chuyện bình thường.

"Được rồi, ngươi cứ đứng đó nghe sắc phong đi!"

Văn Đế cũng không làm khó hắn, phất tay ra hiệu hắn trở về vị trí, rồi nói với quần thần: "Lục hoàng tử hôm qua đã lấy lại thể diện cho trẫm và Đại Càn, còn giúp Đại Càn thu hồi đất đai bị mất mà không tốn một binh lính nào, trẫm muốn phong Lão Lục làm Trấn Bắc vương, chư vị thấy thế nào?"

Ầm!

Lời vừa dứt, cả triều đều kinh ngạc.

Đừng nói những vị đại thần này, ngay cả Vân Lam cũng không ngờ Văn Đế lại muốn phong vương cho hắn.

Phải biết rằng, triều Đại Càn không giống với thời cổ đại mà hắn biết.

Chỉ có huynh đệ của hoàng đế mới có thể được phong vương!

Hơn nữa, đều là sau khi tiên đế băng hà, tân hoàng đăng cơ mới sắc phong vương gia, để thể hiện ân đức của tân hoàng đối với huynh đệ của mình, cũng coi như là một cách an ủi những hoàng tử không có được ngôi vị hoàng đế.

Hơn nữa, không phải hoàng tử nào cũng có cơ hội được phong vương.

Vương gia của Đại Càn có thể nói là có địa vị rất cao!

"Hoàng thượng, việc này tuyệt đối không thể!"

"Đúng vậy! Việc này trái với tổ chế, mong Hoàng thượng suy xét lại!"

"Lục điện hạ tuy có công lớn, nhưng phong vương thật sự là quá đáng..."

"Hoàng thượng, xin hãy suy xét lại..."

Trong chốc lát, quần thần Nhao nhao đứng ra phản đối nhao nhao đứng ra phản đối .

Ngay cả rất nhiều người vừa mới chủ động chào hỏi Vân Lam ở bên ngoài cũng đứng ra phản đối.

Phong vương, thật sự là quá đáng!

Ngay cả bản thân Vân Lam cũng cảm thấy quá đáng.

Văn Đế cau mày nhìn lướt qua quần thần: "Công lao thu hồi đất đai bị mất, công lao bảo vệ quốc thể, còn chưa đủ để phong vương sao? Nếu các ngươi có bản lĩnh này, trẫm cũng sẽ phá lệ phong vương cho các ngươi!"

Bạn đang đọc Vô địch Lục hoàng tử của Lương Sơn Lão Quỷ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ikaru
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.