Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xử lý

Tiểu thuyết gốc · 1097 chữ

Hứa quản gia sau khi nghe xong, im lặng không nói gì. Xuân Hương thấy lão quản gia không nói gì, liền quay qua nhìn Lam Tử Anh. Nàng ta khi trước ở Lam phủ có tiếng nói vì nàng ta là đại nô tỳ của Trần phu nhân, dù đại tiểu thư muốn phạt nàng cũng phải thông báo cho phu nhân trước. Đặc biệt là phu nhân cùng nhị tiểu thư luôn vì nàng ta mà khuyên nhủ đại tiểu thư. Vì vậy nàng ta luôn nghĩ mình có một địa vị cao quý hơn những nô tỳ khác.

Xuân Hương cảm thấy khó chịu vì lão quản gia không đáp lại mình, liền quay qua nhìn đại tiểu thư với một ánh mắt đáng thương nhưng nàng ta không ngờ lại nhận được một câu: "Quỳ xuống". Xuân Hương nghe vậy rất bất ngờ, nhưng nàng ta vẫn không chịu quỳ xuống mà hỏi vặn lại: "Không biết nô tỳ phạm tội gì mà tiểu thư xử tội". Nàng ta chính là không can tâm phải quỳ trước vị tiểu thư mà nàng ta cho là ngu ngốc.

Lam Tử Anh không muốn nhiều lời với nàng ta, rất lười nói lý lẽ, nàng đưa một cái liếc nhìn cho Hứa quản gia. Lão quản gia trải đời nhiều như vậy, đã thành tinh từ lâu, nhìn là hiểu tình hình. Lão nói: "Dạ thưa Vương phi nương nương, nếu như nô tỳ không nghe lời chủ tử, ăn nói hàm hồ đánh 20 gậy rồi đem bán khế ước cho tú bà". Lão quản gia vừa nói xong, tay vừa vuốt chiếc râu được ông chăm tỉ mỉ. Xuân Hương lúc này đã hơi sợ, nhưng nàng vẫn tự tin rằng Lam Tử Anh sẽ không làm như vậy. Tiểu thư vừa mới gả qua Vương phủ, nếu xử nô tỳ ở phủ Vương gia thì sẽ là thị uy, nhưng nếu xử trí nô tỳ đi theo mình thì không khác nào đánh vào mặt mình. Xuân Hương chưa rõ, nhưng Xuân Lan đã cảm nhận được, tuy nhiên nàng ta chưa thể mất Xuân Hương được, bởi nếu chỉ còn một mình nàng sẽ không thực hiện được nhiệm vụ được giao. Xuân Lan liền hành lễ nói với Lam Tử Anh: "Tiểu thư, xin người hãy nể tình Xuân Hương đi theo nhiều năm mà tha tội cho nàng ta, dù không nể tình nàng ta, thì xin người cũng nề tình phu nhân dành ra công sức mà lựa chọn nô tỳ thiếp thân theo hầu hạ người."

Lôi bà ta vào rồi à.

Tự cho mình thông minh.

Lam Tử Anh liếc nhìn Xuân Lan: "Vậy hay là ngươi chịu dùm nàng 10 gậy đi, như vậy cũng không bõ công cầu tình cho nàng ta". Xuân Lan nghe vậy, lòng bắt đầu bồn chồn.

Xuân Lan từ nhỏ đã xinh đẹp, lớn lên càng như hoa thêm sắc, nàng ta làm sao có thể cam chịu bị đánh vì lỗi của Xuân Hương. Vì vẻ đẹp này, nàng ta luôn cho rằng mình có thể lên làm phượng hoàng, chứ không phải tù túng mà phục vụ kẻ khác, nếu bị đánh khác nào hủy hoại thứ giúp nàng lên trời. Xuân Lan bình tĩnh lại, quỳ xuống, cắn cắn môi: "Tiểu thư, là nô tỳ hồ đồ, Xuân Hương làm sai phải chịu phạt, đó là điều tiểu thư nên làm, chắc phu nhân cũng sẽ ủng hộ tiểu thư xử phạt như vậy".

Lại nhắc đến bà ta.

Nhắc nhiêu lần cũng vậy thôi.

Xuân Lan ngầng mặt lên chỉ thấy Lam Tử Anh nhắm mắt dưỡng thần, nhàn nhạt nói: "Hứa quản gia, làm việc đi, còn Xuân Lan ngươi" nàng mở mắt ra, ánh nhìn của nàng như xuyên thủng tâm tư của Xuân Lan khiến nàng ta phải cúi đầu không dám nhìn thẳng "nói lời hồ đồ, ra quỳ trước cửa phòng, nào Xuân Hương chịu phạt xong thì mới được đứng dậy"

Xuân Hương lúc này tái xanh mặt, định lên tiếng giải thích, nhưng nô tỳ khác đã xông lên lôi nàng ta ra ngoài. Lúc bị lôi ra, nàng ta vẫn mạnh miệng nói rằng phu nhân sẽ không tha thứ cho đại tiểu thư nếu làm vậy. Nàng ta gào thét nhưng vẫn không ngăn được những nô tỳ làm việc. Từng tiếng đánh bắt đầu vang lên bộp bộp, tiếng khóc xin tha lúc này mới từ miệng nàng mà đi ra nhưng đã quá muộn. Xuân Lan quỳ trước đó không dám nhìn, cũng không dám nghe.

Lúc này, Hứa quản gia mới nhìn kỹ vị vương phi này. Vụ việc nô tỳ kia, sao lão lại không nhìn ra ẩn tình bên trong chứ. Lão liền thở phào, may mắn lão không nghe mấy tin đồn linh tinh ngoài kia, không thì đã đụng phải thứ dữ rồi.

Lam Tử Anh kêu Hứa quản gia lại gần rồi hỏi: "Vương gia đang làm gì vậy?". Lão đáp rằng vương gia đã ra ngoài rồi. "Vậy nào Vương gia về, làm phiền Hứa quản gia giúp ta chuyển lời rằng ta muốn gặp Vương gia bàn chuyện". Nói xong, nàng liền đưa cho Hứa quản gia một cái bánh đào, coi như là nàng hối lộ vậy.

Lão quản gia đang tính xin cáo từ thì đột nhiên nhớ tới điều gì đó, lão nói: "Thưa Vương phi nương nương, ngoài ra thì nương nương cũng phải quản lý cả các vị khác ở đây nữa, sổ sách quản lý hiện đang được Trắc phi nắm giữ, lão nô sẽ cho người đến thông báo Trắc phi đứa đến cho người".

Cái gì cơ!!??

Hắn ta có thê thiếp trước khi ta vào sao !!??

……

Ngay lúc này, Tiêu Hách Dực không hiểu sao lại hắt hơi mấy cái. Vị bên cạnh liền cười lớn: "Ngươi vậy mà cũng bị bệnh sao, tiểu cô nương trong nhà không chăm sóc tốt cho à"

Tiêu Hách Dực liếc vị bên cạnh một cái: "Còn không phải trò vui do ngươi nghĩ ra". Hắn cầm cây cung, nhận lấy tiễn từ cung nhân, kéo căng dây cung, tư thế không thể chê. Phập. Một tiễn xuyên hồng tâm. Tiêu Hách Dực đưa lại cung cho cung nhân. Trước khi đi bỏ lại câu nói: "Mọi việc đã chuẩn bị xong". Vị bên cạnh ngẩng đầu nhìn trời: "Trẫm chỉ mong mọi thứ chỉ là tưởng tượng".

Bạn đang đọc Vương Phi Cũng Phải Làm Giàu sáng tác bởi LukaKurogi

Truyện Vương Phi Cũng Phải Làm Giàu tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LukaKurogi
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.