Hạnh phúc.
Chương 2:
Tôi sải bước trên đường. Dòng người tấp nập ngược xuôi. Những ánh đèn lấp lánh thi nhau bật sáng. Cả một bầu trời rộng lớn biết bao.! Những vì sao thi nhau toả sáng lấp lánh trên bầu trời bao la ấy, một bức tranh đêm thật tuyệt. Tôi cứ ngắm mãi, ngắm mãi mà không chán. Sao thời gian không chịu dừng lại vào khoảng khắc này.? Cứ phải trôi đi nhanh thế.
Chẳng mấy mà tôi phải về nhà. Bước vào bàn liền cắm cúi làm một đống bài tập. Làm xong là 12h đêm, cũng là lúc mắt tôi díu lại, không thể mở được nữa. Thu gọn sách vở xong, tôi liền chui vào chăn say giấc nồng.
Buổi sáng.
Một ngày mới bắt đầu. Chuông báo thức kêu inh ỏi. Tôi tỉnh giấc. 6h30 phút, trời ơi, tôi sắp muộn học rồi. Tôi cấp tốc soạn sách, vệ sinh cá nhân, chải chuốt gọn gàng, vội ăn cái bánh bo mẹ mới mua rồi ba chân bốn cẳng đạp xe đến trường. Mỗi ngày, tôi đều đi học sát giờ như vậy. Và lần nào cũng đến đúng giờ vào lớp, không trượt phút nào.
Hôm nay, tôi có năm tiết, trong đó có 2 tiết văn đầu. Đã buồn ngủ thì chớ, lại còn hai tiết văn đầu. Thế là hai tiết văn, tôi cứ gật gà gật gù, nhiều lúc cố mở mắt để ghi bài. Trông thảm quá. Ôi không, cái chữ của tôi giống như gà bới vậy, chữ trên chữ dưới chẳng ra làm sao. Xui xẻo là tôi bị cô giáo gọi lên kiểm tra vở. Chỗ ghi chỗ không, cộng thêm cái chữ chả ra làm sao, tôi bị cô phạt viết mười lần bài hôm nay. Tôi nhận hình phạt, mà khóc ròng.
Giờ ra chơi, tôi tranh thủ chép phạt. Chao ôi! Bài hôm nay dài quá. Tôi chép chưa xong lần một. Nhìn mấy bọn trong lớp chơi đùa vui vẻ mà ghen tỵ. Tôi quyết tâm, buổi sáng hôm nay phải chép cho xong. Với tốc độ chong chóng, chắc chắn tôi sẽ xong.
Kết quả là, tôi mới chép được hai lần. Còn tám lần nữa. Ôi trời, tôi quá đắc ý rồi. Lần này quên ăn quên ngủ may ra mới xong.
Bọn bạn tôi lấy làm vui lắm. Chúng nó cứ trêu tôi suốt dọc đường đi về, làm tôi phát quạo. Được bọn con trai, chỉ vì tôi hay gây chuyện với chúng nó, lấy chuyện này dí đến cùng. Tôi càng chửi, chúng nó càng hả hê, sung sướng. Bất lực, tôi cố đạp xe thật nhanh về nhà, cho đỡ nhục.
Một ngày kì cục. Tôi vừa chép, vừa chửi thề xả cục tức trong lòng. Bạn tôi bên cạnh, cười không ngớt. Nó bảo tôi chửi vô cùng đáng yêu. Cái con này dở hơi. Đã chửi còn đáng yêu nữa. Thế là, tôi cho nó cái cốc đầu. Nó bày đăt dỗi dỗi, tôi bơ luôn. Ngồi bên nó, tôi không thể tập trung được. Cái con bánh bèo, nói mấy câu chảy mỡ khiến tôi sởn da gà, chỉ mắc quạo. Vẻ mặt của tôi lúc quạo làm nó thích. Nó cười nghiêng ngả, tôi cũng không nhịn được cười.
Rồi bây giờ tôi chưa chép phạt xong. Biết vậy, tôi đã không rủ nó học cùng. Nhưng học một mình thì chán lắm, nhất là khi chép phạt.
À, về khoản chép phạt, tôi cũng chép kha khá môn. Đa số là ghi không đủ bài và ngủ gật trong giờ học.
Tuy vậy, thành tích của tôi khá ổn. Các môn đều ở ngưỡng tám phẩy, nổi bật và môn Lịch Sử. Năm lớp 9, tôi đã đạt được giải thành phố lịch sử. Và bây giờ, tôi cũng đang ôn thi học sinh giỏi môn này. Tôi tự thấy sĩ với chính mình, rằng may mắn vẫn có duyên với mình.
Một ngày nữa trôi qua, với bao niềm vui mong chờ.
Này, bạn thấy tôi có hạnh phúc không. Hỡi cô gái ơi.! Cô gái của bao nỗi sầu, tuyệt vọng, lắm đỗi bất hạnh, cô đơn.
Đăng bởi | tunguyenminh |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 3 |