Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bồi thường

Phiên bản Dịch · 1469 chữ

Chương 31: Bồi thường

Nghe Tapai nói mỉa nói mai, Song6 đỏ mặt hiếm thấy, cuối cùng cũng không dám nói dối:

- Đệt mẹ đệt mẹ, nhiệm vụ lần này là do tôi sơ suất, ham rẻ nên mới xảy ra chuyện, lần sau tôi nhất định sẽ bỏ thêm tiền để mua thông tin!

- Còn có lần sau nữa à?

Tôn Kiệt Khắc trừng mắt, các ngón tay giả nhanh chóng lật ra, chĩa nòng súng vào má gã ta.

- Mày có biết là vì mày mà bốn người bọn tao suýt nữa thì bỏ mạng ở đó không!

- Đừng đừng đừng, bro, tôi bồi thường được chưa? Tôi bồi thường!

Nghe vậy, Tôn Kiệt Khắc lập tức thay đổi sắc mặt, ngồi ngay ngắn lại:

- Bồi thường... bao nhiêu?

- 5@?

Song6 dè dặt giơ năm ngón tay lên.

- Cái gì?! Mạng của hai bọn tao mà chỉ đáng giá từng này thôi sao?

Tapai cầm chai rượu sake bên cạnh, đập thẳng vào đầu Song6.

“ご愛顧いただき誠にありがとうございます~ (Cảm ơn quý khách đã ghé thăm~)”, một thông báo thanh toán chậm rãi lướt qua trước mắt Tôn Kiệt Khắc.

- Mày đập mà sao tao phải trả tiền?

Tôn Kiệt Khắc trừng mắt nhìn Tapai, cầm chai rượu sake bên cạnh, đập thêm một cái vào đầu Song6.

- Tôi đập mà sao cậu không trả tiền?

Tapai cầm đĩa nước chấm ném vào đầu Song6.

- Mày nhất định phải đập phá đồ đạc có giá hả? Bộ chúng ta dư tiền à? Không thể học tao tiết kiệm một chút hay sao?

Tôn Kiệt Khắc nhấc ghế lên đập vào lưng lão Lục.

- Tôi đưa, tôi đưa! 10@! Tôi chỉ có từng này thôi!

Ngay khi Tapai học theo Tôn Kiệt Khắc nhấc ghế lên, định đập vào đầu Song6, thì một thông báo chuyển khoản hiện lên: “Song6 PUS đã chuyển cho bạn 14.491@.”

- Hết rồi! Toàn bộ số tiền của tôi đấy! Thật sự không còn nữa!

Song6 PUS nằm trên đất, hai tay ôm mặt hét lên.

- Chuyển sớm thì có phải xong rồi không? Anh tưởng anh là boss trong game à? Phải đánh vài cái mới rớt tiền sao?

Nhìn số tiền chuyển khoản lẻ tẻ, Tôn Kiệt Khắc mới đặt chiếc ghế trên tay xuống, ngồi xuống lại.

- Còn nữa, bữa này anh mời.

- Tiền của tôi đều đưa cho bro hết rồi, sao tôi mời được?

- Không có tiền thì thế chấp nội tạng đi, không có tiền thì đi vay nặng lãi đi, sống ở cái thành phố này lâu như vậy rồi, không có tiền thì phải làm sao, còn cần bọn tôi dạy anh à?

Tapai chạy sang một bên sạc pin, chỉ vào Song6 PUS:

- Tiền điện tôi sạc cũng tính cho gã ta.

Song6 PUS nằm trên đất kinh ngạc, hai người này thật sự quá vô liêm sỉ.

Sau khi vặt lông Song6 một trận, Tôn Kiệt Khắc đứng trên tàu điện ngầm, nhìn số @coin trong tài khoản, hắn cảm thấy tâm trạng bỗng chốc tốt hơn rất nhiều: 19.442@

Xem ra làm lính đánh thuê quả thật kiếm được nhiều tiền, chi phí phẫu thuật 80@ cũng không phải là quá xa vời, chỉ một chuyến đã kiếm được nhiều như vậy.

- Sao đột nhiên lại đòi Song6 bồi thường? Tôi cứ tưởng cậu sẽ đánh gã ta một trận tơi bời.

Tapai hỏi.

- Không có gì, chỉ là tao bắt đầu thích nghi với quy luật sinh tồn ở thành phố này.

Sau đó, Tôn Kiệt Khắc kể lại đầu đuôi câu chuyện.

- Tao cần phải tích cóp đủ tiền càng sớm càng tốt, ở đây, chỉ cần có đủ tiền thì mọi chuyện đều không thành vấn đề.

- Sau này cậu thật sự định làm lính đánh thuê để kiếm tiền sao? Cậu suýt nữa thì mất mạng đấy.

- Nhưng vấn đề là chúng ta còn có lựa chọn nào khác sao? Không làm việc này thì chúng ta có thể làm gì?

Tàu của Tôn Kiệt Khắc đến trạm, nhưng trong ga toàn là người vô gia cư và rác rưởi.

Không biết mình đang ở đâu, Tôn Kiệt Khắc đành phải bật chức năng dẫn đường của hệ thống, đi theo mũi tên trước mặt, đi về phía cửa ga tàu điện ngầm.

- Tao cần kiếm tiền, kiếm đủ tiền để phẫu thuật.

- Sau khi phẫu thuật xong thì sao?

- Sau khi phẫu thuật xong, thì nâng cấp bộ nhớ cho mày.

- Sau khi nâng cấp bộ nhớ xong thì sao?

- Sau khi nâng cấp bộ nhớ xong, chúng ta sẽ kiếm một khoản tiền, rời khỏi cái nơi thối tha rác rưởi này, tao thà vào rừng rậm hoang dã sinh tồn còn hơn là ở lại đây, tao thấy thật khó chịu khi ở đây.

Tôn Kiệt Khắc không nghe thấy Tapai trả lời, bèn quay đầu nhìn nó với vẻ mặt kỳ lạ:

- Này, mày sao vậy? Thêm tình tiết vào mà làm hỏng não à?

- Hỏi thì không được à?

- Được được được, mày hỏi xong chưa? Hỏi xong rồi thì đi thôi.

Tôn Kiệt Khắc dẫn Tapai ra khỏi ga tàu điện ngầm.

Nhìn cơn mưa lớn bên ngoài, Tôn Kiệt Khắc nhìn trái nhìn phải, mua một chiếc áo mưa trong suốt từ máy bán hàng tự động bên cạnh, khoác lên người, đi về phía tòa nhà bỏ hoang ở phía xa.

Hai người vừa đến trước thang máy thì lại thấy cô gái mèo Linda Linda mà họ đã gặp vài lần cũng đang đứng đợi thang máy.

- Bé Cưng, vừa tan làm à? Hôm nay về sớm thế?

Tapai vẫy tay chào hỏi cô nàng, hành động kỳ lạ này khiến Tôn Kiệt Khắc hoang mang.

- Mày lại làm gì vậy? Mày chọc ghẹo cô ta làm gì?

Tôn Kiệt Khắc gửi tin nhắn cho Tapai qua hệ thống thần kinh.

- Không phải cậu bảo tôi phải giống con người hơn sao? Người bình thường gặp hàng xóm không phải nên chào hỏi sao?

- Ai nói? Chẳng lẽ tao không phải là người bình thường sao? Sao tao lại không chào hỏi hàng xóm?

- Đó là do cậu vô duyên, sao tôi giống cậu được?

Tapai cãi nhau với Tôn Kiệt Khắc xong, lại tiếp tục bắt chuyện với Linda Linda.

- Dạo này làm ăn thế nào?

Linda Linda nhai kẹo cao su, nhìn Tapai với vẻ mặt như nhìn kẻ ngốc, một lúc lâu sau mới đáp lại một cách qua loa.

- Cũng được.

“Ting” một tiếng, cửa thang máy mở ra, nhưng dù vậy, Tapai vẫn không ngừng bắt chuyện.

- Làm nghề này chắc vất vả lắm nhỉ, có bảo hiểm y tế không?

Linda Linda vung chiếc túi xách lấp lánh trên vai, bước ra khỏi thang máy, đôi giày cao gót trong suốt gõ lách cách trên sàn.

- Thật sự rất vất vả, nhưng thu nhập cũng kha khá, ít nhất là tốt hơn so với mấy tên lính đánh thuê liều mạng kiếm tiền. Tôi luôn tự nhủ, nhất định không được sa ngã đến mức làm cái nghề hèn hạ đó.

".........."

Tapai kinh ngạc nhìn Tôn Kiệt Khắc bên cạnh:

- (o_O)! Kiệt Khắc! Nghề của chúng ta có địa vị xã hội thấp vậy sao? Còn không bằng gái mại dâm?

Tôn Kiệt Khắc bất lực nhìn nó:

- Mày vẫn nên thu hồi bộ nhớ dự phòng lại đi, mày như vậy thật sự rất kỳ quái.

- Cậu bảo mở là mở, cậu bảo tắt là tắt, cậu coi tôi là khỉ à?

Đúng lúc này, Song6 PUS lại gọi điện đến.

- Suỵt.

Nhìn ảnh đại diện của Song6 PUS nhấp nháy liên tục, Tôn Kiệt Khắc lộ vẻ khó hiểu, thằng này mới chia tay mình chưa được bao lâu, sao lại gọi điện đến nữa?

Vừa bắt máy, Tôn Kiệt Khắc đã nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Song6 PUS, như thể không hề bận tâm đến chuyện lúc trước:

- Bro, tôi về nhà suy nghĩ lại, thấy mình đã làm rất sai, tôi không chỉ muốn bồi thường cho bro, mà còn muốn bồi thường cho Tứ Ái và những người khác, nên tối nay chúng ta đi ăn chung đi! Tôi mời!

Nhìn hình chiếu 3D tươi cười của Song6 PUS trước mặt, Tôn Kiệt Khắc bỗng chốc hoang mang, gã này bị làm sao vậy? Kẻ keo kiệt vậy mà lại chủ động mời cơm?

- Bro, nhiệm vụ lần trước nhờ có bro! Để thể hiện thành ý của mình, tôi còn đặc biệt chọn một nhà hàng Trung Quốc cho bro!

- Nhà hàng Trung Quốc?

Tôn Kiệt Khắc không nhịn được nuốt nước miếng.

- Nhà hàng nào vậy? Món Tứ Xuyên hay món Quảng Đông?

- Món Khách Gia.

Bạn đang đọc Xã Hội Không Tưởng Có Vấn Đề (Bản Dịch) của Hồ Vĩ Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GodThunder
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.