Chương 5
Thái dương Thẩm Nghị Sùng giật giật, khóe miệng co rút.
Nếu không phải khuôn mặt này, giọng nói này đều không thay đổi, anh thực sự muốn nghĩ rằng người phụ nữ này đã bị ai đó giả mạo.
Hai năm trước, chỉ cần anh đến gần một chút, cô đã trốn tránh đủ kiểu, ánh mắt hoảng loạn.
"Buông tay!"
Mặt anh đen như đáy nồi.
"Lần trước tôi đã nói rồi, ngoài khoản sinh hoạt phí cố định mỗi tháng, đừng hòng nghĩ đến chuyện lấy thêm tiền nữa!"
"Muốn cầm tiền của tôi, đi chu cấp cho người đàn ông khác..."
Giọng anh lạnh lẽo đến mức khiến người ta rơi vào hầm băng,
Trong nháy mắt, tiếng gió mưa bên ngoài cũng dường như muốn thổi đổ cành cây ngoài cửa sổ.
"Năm triệu tôi sẽ không cho, một xu cô cũng đừng hòng có!"
Dư Dao Dao ngẩn người.
Trong tiểu thuyết hình như có đề cập đến, nam chính phát hiện nguyên chủ đem tiền đi chu cấp cho ảnh đế đóng phim, khiến hắn đội cả tá mũ xanh trên đầu!
Nhưng, đây lại là oan cho nguyên chủ rồi!
Cô vẫn luôn cho rằng tiền lấy được chỉ dùng làm học phí cho em gái, đầu tư cho công ty của cha, để cả nhà cô sống tốt hơn.
Từ đầu đến cuối, nguyên chủ hoàn toàn không biết Dư Tâm Khiết đã lén lút làm chuyện này, giả tạo chứng cứ nguyên chủ ngoại tình, còn vay tiền của nguyên chủ để tiếp cận ảnh đế, một công đôi việc!
"Mặc quần áo vào!"
Thẩm Nghị Sùng nói xong liền mất kiên nhẫn rút tay về, tựa như chạm vào cô một chút, anh cũng cảm thấy bẩn thỉu vô cùng.
Anh quay người bước đi, đóng sầm cửa lại.
Dư Dao Dao không khỏi thở dài thườn thượt.
Khởi đầu này thật quá khó khăn.
Cô xuyên đến ngay thời điểm mấu chốt, muốn vãn hồi trái tim người chồng kim cương này, quả thực là độ khó địa ngục.
Đang có chút xoắn xuýt, điện thoại di động cô đặt trên tủ đầu giường, lại liên tục hiện lên mấy tin nhắn.
"Chị, chị thế nào rồi?"
"Thấy tin nhắn thì trả lời em nhé?..."
Dư Dao Dao nheo mắt.
Đây là mật hiệu mà Dư Tâm Khiết đã định với nguyên chủ từ trước.
Cô ta gửi tin nhắn này, nghĩa là bức thư tình đã được gửi đi.
Nhưng tất cả chỉ là lừa gạt nguyên chủ, thực chất là để thăm dò xem cô có uống thuốc hay chưa, có còn tỉnh táo hay không.
Nếu cô không trả lời tin nhắn, mười phút sau, cô em gái này sẽ bán tin tức cô tự tử cùng bức thư tình cho phóng viên giải trí.
Chỉ cần cô xuất hiện ở bệnh viện, liền sẽ lập tức bị phóng viên bao vây.
Khóe miệng Dư Dao Dao cong lên.
Cô không bằng cứ theo kế mà làm!
Thẩm Nghị Sùng đi đến chân cầu thang, không bao lâu sau liền nhạy bén nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng phía sau.
Anh quay đầu, liền nhìn thấy Dư Dao Dao yếu ớt đứng ở cửa phòng.
Bên trong là một chiếc váy ngủ lụa trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác len mỏng màu đỏ cánh sen, chân trắng nõn hơi đầy đặn đi đôi dép lông thỏ màu xám.
Cô hai tay ôm chặt áo khoác, làm nổi bật vòng eo thon thả, mái tóc dài buông xõa như tảo biển mượt mà, dù gương mặt lúc này hơi tái nhợt, nhưng không ảnh hưởng đến đôi mắt sáng long lanh lấp lánh.
"Còn có chuyện gì?"
Thẩm Nghị Sùng liếc nhìn bộ dạng hiện tại của cô, liền có chút nhíu mày.
Hơi lạnh toàn thân anh tỏa ra, khiến Dư Dao Dao không khỏi run lên.
Như thể cô đang đối mặt với một con đại bàng hùng mạnh ngoài hoang dã, chỉ cần một cú móng vuốt sẽ ép cô xuống đất, cắn mạnh vào cổ cô!
Nhưng trong giây tiếp theo, cô khẽ cắn đầu lưỡi, đôi mắt nhắm lại, sắc mặt trắng bệch, đau đớn rên lên một tiếng, rồi cả người đổ về phía anh.
"Đi bệnh viện, để cho phóng viên, để cho phóng viên chụp em đẹp một chút!"
"Nhất định... phải... chụp đẹp... một chút...!"
Thẩm Nghị Sùng: ...
*
Đợi Dư Dao Dao lần nữa "tỉnh táo", đã là ở bệnh viện.
Lúc cô xuyên đến, thân thể này đã có chút suy yếu, lại còn bị va đập vào đầu.
Sau đó "ngất xỉu", một nửa thực sự là thật.
Chỉ là, khi tỉnh lại nhìn thấy phòng bệnh đơn rộng rãi, lại không có ai bên cạnh cô.
Cô không khỏi cười khổ.
Đăng bởi | vaneno |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |