Nghịch bổn vương
Nàng dịch túi ấm vẫn luôn che ở phía trước bụng, cố ý dựng thẳng bụng của mình lên.
"Tiểu nữ tử thật là vinh hạnh, còn làm Dụ vương điện hạ tự mình tới hậu trường một chuyến, không biết điện hạ có chuyện gì phân phó không?" Nàng cười ngâm ngâm hỏi.
Tầm mắt của Dụ vương dừng ở trên chiếc bụng nhô lên của nàng.
"Dương cô nương, bụng của nàng……"
"A, ta là thai phụ, đang mang thai!" Dương Nhược Tình thoải mái hào phóng nói.
Dụ vương mở to mắt, đầu óc tựa hồ có hơi chút không kịp suy nghĩ.
Dương Nhược Tình âm thầm cười trộm.
Như thế nào? Lão sắc quỷ, thất vọng rồi đi?
Xứng đáng!
"Dương, Dương lão bản, ngươi đã thành thân? Gả làm thê của người?" Dụ vương hỏi lại.
Dương Nhược Tình nhướng mày, vỗ về bụng của mình cười tủm tỉm nói: "Đúng vậy, không gả làm thê của người, sao sẽ mang thai được, Dụ vương thật biết nói giỡn."
Dụ vương ngẩn ra, ngay khi Dương Nhược Tình cho rằng hắn sẽ thức thời mà lui, đôi mắt hắn lại lần nữa tỏa sáng.
"Ha ha, thành thân tốt, thành thân tốt!"
Dụ vương vỗ tay, "Không thành thân, quá mức ngây ngô, không thú vị."
"Vẫn là thành thân tốt hơn, thiếu phụ, có hương vị!"
Lời này, quá thô tục đi?
Tươi cười trên mặt Dương Nhược Tình nháy mắt biến mất không thấy.
"Đúng, không sai, thiếu phụ xác thật có hương vị." Nàng nói.
"Nhưng, thiếu phụ thích, đều là nam tử khổng võ hữu lực, mà không phải lão nam nhân râu rìa xồm xoàn, một thân mỡ!"
Một thân mỡ?
Râu ria xồm xoàm?
Dụ vương theo bản năng giơ tay sờ soạng mặt chính mình, ai nha ta đi, còn không phải nói chính ta sao?
"Hắc hắc, nam nhân không cần tuổi, nam nhân cũng không cần diện mạo." Dụ vương đứng thẳng, vẻ mặt đắc ý.
"Nam nhân, muốn chính là quyền thế, là tiền."
Dương Nhược Tình lắc đầu.
"Dụ vương điện hạ, nếu ngài không chọn chỗ ngồi, không chê nơi này dơ loạn hẹp hòi. Vậy ngài chậm rãi đợi, ta phải đi lên đại sảnh tiếp đón khách nhân, cáo lui!"
Nói xong những lời này, Dương Nhược Tình lập tức ra khỏi phòng.
"Đứng lại!"
Phía sau truyền đến tiếng quát của Dụ vương, "Một nữ tử nho nhỏ, dám can đảm nghịch bổn vương như vậy?"
Dương Nhược Tình dưới chân dừng lại.
Hơi hơi nghiêng đầu, nói: "Thần Vương điện hạ, công tử nhà đại học sĩ Trương đại nhân, cùng với kim khoa Thám Hoa lang, đều là khách quý tiểu nữ tử mời đến."
"Ta cũng không thể chuyên môn lưu lại nơi này bồi Dụ vương điện hạ, mà vắng vẻ bọn họ đồng dạng là khách nhân thân phận quý trọng đi?"
"Đắc tội với ai, tiểu nữ tử ta đều sợ hãi, còn thỉnh Dụ vương điện hạ thứ lỗi."
Nói xong những lời này, Dương Nhược Tình không hề để ý tới tiếng la của Dụ vương ở phía sau, mang theo Vân Nương cũng không quay đầu đi ra khỏi phòng.
Hoa tỷ cũng không dám đi, lưu lại tiếp đón Dụ vương.
Dụ vương tức giận đến thổi râu trừng mắt, nhưng sau khi trừng mắt nhìn trong chốc lát, lại đứng ở kia nhếch miệng cười.
"Hừ, tiểu nương môn cố tình gợi lên dục vọng chiếm hữu của bổn vương sao? Có ý tứ."
"Bổn vương cũng không tin, bạc tới tay, thành thân, sảy thai, lại như thế nào? Vẫn cứ bò lên trên giường bổn vương mà thôi!"
Nói xong những lời này, Dụ vương dốc sức chỉnh đốn, ngẩng đầu ưỡn ngực ra khỏi phòng.
Phía sau, Hoa tỷ kinh ngạc đến ngây người tại chỗ, sắc mặt cả kinh tuyết trắng.
Đăng bởi | Hoahuongduongmautrang |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |