Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị đào rỗng

Phiên bản Dịch · 640 chữ

Bị đào rỗng

"Ngươi kêu nàng là đại thẩm, vậy phỏng chừng nên gọi ta là đại nương mới đúng, người trẻ tuổi."

Nàng dịch túi ấm da thỏ trước bụng đi, cái bụng phồng lên bại lộ ở trong tầm mắt.

"Đây là……" Vạn Khánh Xuân mở to mắt.

"Không đúng…" Hắn nhíu mày, trong óc có chút thay đổi.

"Lần trước gặp mặt, ngươi vẫn là một tiểu cô nương, sao đột nhiên liền lớn bụng như vậy?" Hắn hỏi.

Trách không được nhìn đẫy đà, hóa ra là có thai.

Chờ chút, nàng đã gả chồng?

Nam nhân là ai?

Vân vương?

"Đứa trẻ của Vân vương sao?" Vạn Khánh Xuân thử thăm dò hỏi.

Trong lòng, lại có chút uể oải.

Thật vất vả gặp được một nữ tử có hơi chút cá tính, không nghĩ tới đã là của người khác.

Dương Nhược Tình hung hăng trừng mắt nhìn Vạn Khánh Xuân: "Ngươi nói nhảm, con của ta, liên quan gì đến Vân vương?"

Vạn Khánh Xuân đầy bụng hồ nghi, "Vậy là con của ai?"

Dương Nhược Tình nói: "Ngươi không cần biết."

"Ta hỏi ngươi, con chó trắng vô cùng uy phong, vô cùng soái khí Trương Lương Ngọc mang đến đâu? Ngươi đã đưa nó đi đâu?" Dương Nhược Tình hỏi.

"Con chó trắng nào? Ta căn bản không thấy con chó trắng nào!" Vạn Khánh Xuân vẻ mặt vô tội nói.

"Ta vừa mới mang theo ngao vương của ta lại đây, không phải muốn so đấu sao, nó còn chưa có ăn cái gì, ta phải kiếm chút đồ ăn cho nó chứ?"

Vạn Khánh Xuân nói, bưng khay đồ ăn tiếp tục đi đến bên bồn hoa.

"Hôm nay nhóm chó đến thi đấu đều là chủ nhân chính mình chăm sóc."

"Chó của ta còn chưa được cho ăn đâu, nơi nào nhìn đến con chó trắng của các ngươi, chó của các ngươi không thấy, chính mình tìm đi!"

Vạn Khánh Xuân lẩm bẩm, đặt khay trong tay tới bên bồn hoa.

Con ngao khuyển kia từ lúc Vạn Khánh Xuân bưng đồ từ trong phòng bếp ra tới đã nóng nảy.

Lúc này, Vạn Khánh Xuân vừa mới đặt khay xuống, nó liền gấp không chờ nổi húc miệng vào trong mỹ thực, cuồng ăn lên.

"Ngao vương của ta, ăn rất kén chọn."

Vạn Khánh Xuân đứng ở một bên, nhìn chó của chính mình ăn, một bên đắc ý nói.

"Vịt quay Toàn Tụ Đức, nó cũng không thèm ăn."

"Đĩa thịt gà cuốn này, là dùng thịt ngực chính giữa của một loại gà phượng hoàng đặc thù làm ra."

"Cá viên, là làm từ một loại cá đặc biệt vận chuyển từ biển đông đến."

"Các ngươi lại nhìn trứng tráng bao kia, hắc hắc, kia chính là trứng gà hoa lau hai lòng đỏ, rất bổ dưỡng……"

"Còn có cái này……"

"Được được, đừng ở kia nói linh tinh nữa."

Dương Nhược Tình không kiên nhẫn đánh gãy vạn Khánh Xuân nói, "Dù cho cắt thịt đùi trên người ngươi cho chó ăn, cũng là chuyện của ngươi, không quan hệ nửa điểm với ta!"

"Mập mạp, Nhã Tuyết, chúng ta đi tìm, ta có cảm giác, Truy Vân đang ở gần đây!" Dương Nhược Tình nói.

Tiêu Nhã Tuyết gật gật đầu, Trương Lương Ngọc cũng chạy nhanh tới.

Ba người đang muốn tìm, lúc này, hậu viện phòng bếp truyền đến một tiếng kêu sợ hãi.

"Ai da!"

"Người đâu, mau tới, có trộm!"

Có trộm?

Ba người Dương Nhược Tình trao đổi ánh mắt, cực có ăn ý hướng chạy đi về phía kia.

Trong lúc này, một tia thân ảnh màu trắng từ sau phòng bếp chạy ra tới.

Trong miệng, còn ngậm một con gà quay.

Bạn đang đọc Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ của Đỉnh Mưa Nhỏ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hoahuongduongmautrang
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.