Tập Hợp Thú Nhân
Tuy nhiên Đường Quả cũng không phản đối đề nghị của Hổ Nha. Dù sao, việc kêu gọi thú nhân trong bộ lạc tham gia vào việc tìm kiếm dược liệu cũng là một phần của kế hoạch mà cô đã đề ra từ đầu.
Nhưng sau khi nhìn thấy những bức vẽ của chính mình, Đường Quả đã mất niềm tin vào việc giúp thú nhân trong bộ lạc tìm ra dược liệu. Những bức vẽ đó, chẳng phải họ sẽ nghĩ chúng chỉ là những nét vẽ nguệch ngoạc sao?
Mặc dù Đường Quả hy vọng rằng Hổ Nha và những thú nhân khác sẽ hiểu được những bức vẽ đó nhưng cô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho trường hợp họ sẽ không hiểu những gì được miêu tả trong đó.
Suy nghĩ xong, thấy Hổ Nha đang chờ đợi câu trả lời của cô, Đường Quả gật đầu nói: “Được.”
Sự hưng phấn lập tức hiện lên trong mắt Hổ Nha, nhanh chóng lên tinh thần, râu trên mặt bắt đầu cuộn lên.
“Hổ Nha.” Giọng nói của Bạch Hà đột nhiên vang lên.
Với vẻ mặt phấn khích và nụ cười rạng rỡ trên môi, Hổ Nha nhanh chóng đáp lại: “Ta đây a phụ ơi, ta đây”.
Bạch Hà xuất hiện ở cửa động với một cái thùng gỗ trên vai, ông chưa kịp nói gì thì Hổ Nha đã nhanh chóng kéo ông vào bên trong.
Sau khi dừng lại, Bạch Hà nhìn Hổ Nha đang hưng phấn, ông nhìn theo ngón tay anh đang chỉ vào đống gỗ trên mặt đất, nhất thời không hiểu Hổ Nha đang muốn ám chỉ điều gì. Chẳng lẽ nãy đến giờ nó phải xẻ củi như thế này sao? Nhưng có cần phải phấn khích như vậy không?
“A phụ, a phụ , cái này... những cái này…” Sau khi mở miệng mấy lần, cuối cùng cũng có thể nói được, Hổ Nha có chút lắp bắp, chỉ vào đống gỗ với vẻ không chắc chắn, rồi lại im lặng.
Nhìn thấy Hổ Nha như vậy, Đường Quả không khỏi tò mò, Bạch Hà sẽ thế nào khi biết ở đây có dược liệu hạ sốt.
Nhìn thấy Hổ Nha , Bạch Hà cau mày, tự hỏi từ khi nào Hổ Nha lại trở nên mất bình tĩnh và không tự chủ đến vậy.
Tuy nhiên, phản ứng của Bạch Hà thậm chí còn hơn Hổ Nha khi phát hiện ra đống gỗ trên mặt đất là gì.
“Gầm ~~~!” Bạch Hà đột nhiên gầm lên mà không nói một lời nào.
Đường Quả đang ngồi đó với vẻ mong chờ giật mình, lập tức bịt tai lại.
Nhưng tiếng gầm không bị chặn lại nhiều, nên cảm giác đau nhức ở màng nhĩ khiến cô không tự chủ được mà cau mày, lần đầu tiên trải qua cảm giác đau đớn vì có đôi tai quá nhạy cảm.
Hổ Nha cũng muốn gầm lên để sảng khoái, nhưng khi nhìn thấy Đường Quả với vẻ mặt đau khổ đang bịt tai, tiếng gầm của anh ta nghẹn lại trong cổ họng.
Hổ Nha nhanh chóng lấy tay bịt miệng Bạch Hà, vội vàng nói trước khi Bạch Hà kịp phản ứng: “A phụ, người dọa Đường Quả.”
Nghe thấy lời này, Bạch Hà quay đầu nhìn Đường Quả, thấy cô quả thực có vẻ sợ hãi trước tiếng gầm của ông, trong mắt hiện lên một tia xấu hổ.
Những giống cái trong bộ lạc thường quen với tiếng gầm của thú nhân và không hề cảm thấy khó chịu với những tiếng gầm bất ngờ như vậy. Bạch Hà luôn coi đó là điều bình thường và chưa bao giờ nghĩ rằng Đường Quả lại không thể chịu đựng được.
Càng suy nghĩ, Bạch Hà càng cảm thấy xấu hổ. Ông chưa bao giờ có ý định hù dọa một giống cái như vậy, bởi vì rất ít điều có thể khiến ông đột nhiên gầm lên hưng phấn.
Khi Đường Quả thấy Bạch Hà không còn gầm nữa, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm. Cô thả lỏng tai mình và dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa phía sau tai, làm dịu cơn đau nhức ở màng nhĩ.
Nhìn thấy Đường Quả như vậy, Hổ Nha lập tức buông Bạch Hà ra và chạy đến bên Đường Quả, lo lắng hỏi: “Đường Quả, cô cảm thấy thế nào? Có thấy khó chịu không?”
Đường Quả lắc đầu xoa xoa vành tai cô: “Không sao.”
Trước đây, cô chỉ cảm thấy tiếng gầm từ xa là chói tai, nhưng không ngờ rằng tối nay, cô lại trải nghiệm nó từ khoảng cách gần như vậy. Đó thực sự là một trải nghiệm chói tai! Tai cô gần như bị điếc vì âm thanh đó.
“Bạch Hà, chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao chú lại kích động gầm lên như vậy?” Đột nhiên, một giọng nói lớn vang lên từ bên ngoài hang động.
Thấy Đường Quả không có việc gì, Hổ Nha và Bạch Hà đều yên tâm. Lúc này nghe thấy bên ngoài có người hỏi, sự chú ý của Bạch Hà chuyển hướng.
“Tin vui, tin vui.” Vẻ mặt Bạch Hà lại hưng phấn.
Nhìn thấy Đường Quả vẫn xoa tai mình, ý định gọi người vào của Bạch Hà lập tức tiêu tan: “Ngươi đi tìm tộc trưởng và nhờ ông ấy tập hợp thú nhân của bộ lạc vào hang động.”
"Chuyện gì đã xảy ra thế?" Đại Thạch không nhịn được hỏi, trong lòng hắn tràn đầy tò mò, muốn biết điều gì đã khiến Bạch Hà kích động đến vậy.
Những thú nhân tụ tập bên ngoài hang động cũng tò mò không kém. Điều gì có thể khiến Bạch Hà thường ngày kiên định lại hào hứng kêu gọi tập hợp tất cả thú nhân của bộ lạc?
“Ngươi sẽ biết sớm thôi. Đi thôi, đi thôi!” Bạch Hà nóng lòng muốn giải thích cho Đại Thạch và những thú nhân đang tụ tập, thúc giục họ nhanh chóng rời đi.
Quay lại, ông nói với Hổ Nha: “Nhanh lên, Hổ Nha, chúng ta hãy mang những khối gỗ này đến hang động."
Khi Bạch Hà và Hổ Nha chuẩn bị cầm những tấm ván gỗ để rời đi, Đường Quả nói: “Những ván gỗ này không nên để mưa làm ướt, các bức vẽ sẽ bị trôi đi và không được chạm vào các bức vẽ, chúng sẽ bị xóa sạch.”
“Được rồi, chúng ta biết rồi.” Bạch Hà mỉm cười đáp lại, sau đó ông quay sang Hổ Nha: “Hổ Nha, đi tìm một ít da thú lớn, chúng ta bọc khối gỗ lại rồi đi.”
“Được rồi, thưa a phụ.” Hổ Nha trả lời, không quan tâm đến việc những miếng da thú lớn này đã được chuẩn bị để bán tại hội chợ trước mùa tuyết rơi.
Sau khi gói gọn các tấm ván thành hai bó, Bạch Hà lo lắng rằng mưa có thể làm ướt phần gỗ bên trong, nên ông quyết định áp chúng vào ngực mình, hơi cúi người để che chúng khỏi mưa rồi bước ra ngoài.
Hổ Nha ôm bộ da thú đang định đi theo Bạch Hà thì đột nhiên dừng lại, anh quay lại nhìn Đường Quả, tự hỏi liệu cô có sợ hãi khi ở một mình trong động. Anh không biết mình sẽ quay lại vào lúc nào.
Nhận thấy Hổ Nha dừng lại, Bạch Hà cũng không thèm để ý tới anh, tiếp tục bước đi.
Tuy nhiên, Bạch Hà vẫn đang đợi Hổ Nha, nếu không, với tốc độ của mình, Bạch Hà đã đi xa từ lâu.
Đường Quả thấy Hổ Nha nhìn mình, đợi một lúc không nghe thấy anh nói gì, cô chớp mắt, không biết có chuyện gì.
Hổ Nha cảm thấy mâu thuẫn. Việc tìm kiếm dược liệu rất quan trọng và tất cả thú nhân trong bộ lạc nên tham gia, đặc biệt là khi anh ấy vừa tìm thấy một loại dược liệu.
Nhưng loại dược liệu này đã được Đường Quả nói cho bọn họ biết, bây giờ lại để cô một mình trong động, anh cảm thấy không đúng.
Đường Quả nhìn thấy Bạch Hà đứng ở cửa hang, mà Hồ Nha không có ý định rời đi, Đường Quả hỏi: "Anh không đi à?"
Hổ Nha mở miệng, cuối cùng trong lòng quyết định ở lại cùng Đường Quả: “ Ta sẽ ở lại với cô. Đêm đã khuya, một mình cô trong hang có thể sẽ sợ.”
Đăng bởi | QuachTyHanh |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |